Chương 157
Tại căn nhà trọ nhỏ của Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh đang ngắm nhìn đôi giày mới được tặng, thiết kế của nó rất đẹp và tinh tế, đi vào chân chắc chản sẽ rất tuyệt.
Cô không khỏi nóng lòng muốn đi thử nó, cô cẩn thận đặt đôi giày xuống đất, bàn chân nhẹ nhàng đi vào. Cảm giác mát lạnh bao phủ chân Kiều Nhã Linh, đôi giày hoàn toàn vừa khít với cô. Kiều Nhã Linh ngạc nhiên không thôi, không ngờ Tiểu Kiệt lại chọn đúng cỡ giày của cô như vậy.
Kiều Nhã Linh ngắm đi ngắm lại chiếc giày trên chân mình, cô không dám đứng lên đi lại, sợ nó sẽ vỡ mất.
Có lẽ Tiểu Kiệt đã quyết định mua nó khi thấy cô ngắm nhìn chiếc giày vào sáng nay. Kiều Nhã Linh vô cùng cảm động, thằng bé quả thực là một cậu nhóc rất tinh tế.
Món quà này không chỉ đáng giá về mặt vật chất mà còn vô cùng trân quý về phương diện tình cảm.
Trong lúc Kiều Nhã Linh đang mải mê vuốt ve đôi giày, điện thoại của cô đột ngột đổ chuông. Kiều Nhã Linh đặt chiếc giày xuống, đi lấy điện thoại, cuộc gọi đến là một số lạ. Kiều Nhã Linh nhíu mày, cô bỗng nhiên có linh cảm không hay, thế nhưng cô vẫn nghe điện thoại.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói sắc lạnh: “Là tôi”
m thanh này đối với Kiều Nhã Linh không hề xa lạ, dù người kia không xưng tên nhưng cô vẫn biết đó là ai. Kiều Nhã Linh sửng sốt: “Tuyết Phi?”
Kiều Nhã Linh không biết tại sao cô ta lại gọi cho mình, nhưng có thể chắc chắn rằng không phải chuyện gì tốt đẹp. Từ buổi họp báo lần trước, Tuyết Phi không hề tìm đến cô, cô cũng đã quên mất chuyện mình đã làm với cô ta. Với tính cách của Tuyết Phi, cô ta sẽ không bỏ.
qua cho những gì mà cô gây ra trong buổi họp báo. Kiều Nhã Linh thầm nghĩ, có lẽ Tuyết Phi đang định tính sổ với cô. Kiều Nhã Linh nắm chặt điện thoại, cô hờ hững nói: “Cô gọi cho tôi làm gì?”
Tuyết Phi cười, thanh âm vô cùng ngả ngớn: “Không có chuyện gì thì không thể gọi sao? Ôn lại chuyện cũ một chút, chắc cũng được nhỉ?”
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Tôi chẳng có gì để ôn chuyện với cô cả, chẳng nhẽ cô muốn nói về chuyện năm xưa mình đã khốn nạn thế nào à? Cô cũng rảnh rỗi quá nhỉ, có phải vết thương trên người đã sớm khỏi rồi không?”
Tuyết Phi thật quá mức trơ trẽn, đáng nhẽ hôm trước cô nên ra tay mạnh hơn một chút, để cô ta không thể mở miệng nói nhăng nói cuội được. Kiều Nhã Linh cảm thấy sau những chuyện cô đã làm với Tuyết Phi, cô ta không hề có chút thay đổi nào cả, vẫn ngông nghênh, độc ác.
và không biết điều. Tâm trạng vui vẻ của Kiều Nhã Linh trước đó bị Tuyết Phi phá hỏng, cô không biết tại sao cô ta lại có số điện thoại của cô, sắp tới có lẽ cô sẽ bị cô ta quấy rầy không ít.
Nhắc đến chuyện hôm trước Tuyết Phi lại tức điên người, hôm ấy cô †a phải đến bệnh viện chữa trị vết thương. Bây giờ trước ngực cô ta đỏ ửng một mảng, vô cùng đau đớn.
Nó luôn nhắc nhở cô ta rằng mình đã nhục nhã như thế nào trong ngày hôm đó. Tuyết Phi thề với lòng rằng sẽ không bỏ qua cho Kiều Nhã Linh và hôm nay cô ta sẽ thực hiện kế hoạch của mình, đó cũng chính là lý do cô gọi điện cho Kiêu Nhã Linh.
Tuyết Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, lần trước chỉ là sự cố, bây giờ một cọng tóc của tôi cô cũng đừng hòng động vào được”
Kiều Nhã Linh cười nhạt, cô vẫn còn nhớ bộ dạng hèn mọn của Tuyết Phi quỳ dưới chân cầu xin mình vào mấy hôm trước và vẻ mặt thảm hại của cô ta trong buổi họp báo.
Đúng là chỉ khi đứng trước cái chết, con người ta mới lộ ra bộ mặt hèn nhát của mình. Kiều Nhã Linh cũng biết Tuyết Phi chỉ là thùng rỗng kêu to, cô ta chưa làm gì được cô, đã bị cô khiến cho mất hết mặt mũi rồi.
“Hôm trước lên báo có vui không? Tôi có thể dễ dàng cho cô chễm chệ ngồi trên báo lần nữa đấy” – Kiều Nhã Linh mỉa mai nói.
Tuyết Phi đương nhiên đã đọc được những bài báo hôm đó, lúc ấy cô ta đã nổi điên đập phá đồ đạc, hét lạc cả giọng, chửi rủa Kiều Nhã Linh cả ngày.