Chương 57 Đe dọa
Kiều Nhã Linh vẫn còn chưa tin cho lắm, lần trước bị đuổi việc bất công đã khiến cô có bóng đen tâm lý. Cô sợ khi mình quay lại làm việc, chuyện lúc trước sẽ tiếp tục tiếp diễn. Dâu biết mọi chuyện là do Hoàng Tuấn Khải tác động chứ không phải chủ đích của Tôn Hoàng, nhưng Kiều Nhã Linh vân thấy không yên tâm. Cô bộc bạch với An Kỳ: “Cậu không thấy hơi lạ à? Mới mấy hôm trước còn nhất quyết đuổi tớ đi bằng được, vậy mà bây giờ quay ngoắt bảo tớ trở về”
An Kỳ nói dào, tớ không nghĩ là họ lừa gạt hay lợi dụng gì cậu đâu. Cậu chỉ là một người bình thường thôi mà, bọn họ cần gì phải gây khó dễ cho cậu. Đơn giản là thấy cậu có năng lực thì gọi về thôi”
Kiều Nhã Linh gật gù: “Cậu nói cũng đúng, chỉ là tớ sợ mình sẽ lại bị đuổi việc một cách vô lý thôi. “
An Kỳ cũng hiểu những lo lắng của Kiều Nhã Linh, cô ấy khoác tay Kiều Nhã Linh, an ủi nói: “Thôi được rồi, quan trọng là bây giờ đã có việc làm, không phải lo nữa. Cậu chỉ cần làm việc thật tốt thì nhất định họ sẽ không đuổi việc cậu đâu. Cậu phải tin vào khả năng của mình chứ, Nhã Linh tự tin của tớ đâu rồi hả?”
Kiều Nhã Linh bật cười, An Kỳ nói vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào. Điều đáng sợ nhất của người trưởng thành là thất nghiệp, giờ cô đã có công việc tốt rồi, không phải chạy đôn chạy đáo tìm việc khắp nơi nữa. Dù sao được làm công việc mà mình yêu thích cũng tốt hơn nhiều so với việc bán bao cao su hay làm trợ lý của Tú Quỳnh.
“Đừng có suy nghĩ nhiều nữa, tối nay mời cậu ăn cơm” – An Kỳ nháy mắt nói.
Kiều Nhã Linh vui vẻ nhận lời. Tâm tình cô đã tốt hơn rất nhiều, hai người ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
Ở bên kia, sau khi Kiều Nhã Linh rời đi, Hoàng Tuấn Khải chưa lập tức đi ngay mà nán lại một chút. Đôi mắt anh sắc lạnh quét qua những đồ đạc lộn xộn trong căn phòng, nước café đổ đầy trên sàn nhà, mảnh vỡ cốc vương vãi khắp nơi, vỡ vụn dưới chân Hoàng Tuấn Khải. Thân hình cao lớn của anh ngả trên chiếc ghế salon sang trọng giữa phòng, ngón tay thon dài cởi bỏ chiếc caravat, dáng vẻ lười biếng tùy tiện.
Quả nhiên vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng gót giày ẩn chứa sự phẫn nộ, Tuyết Phi một lần nữa xuất hiện trong căn phòng. Cô ta đã thay một bộ quần áo mới, chỉnh sửa lại tóc tai và trang điểm lại. Bộ dạng thảm hại khi nãy đã được cô ta tô điểm lại hoàn mỹ như lúc đầu, trở lại là một Tuyết Phi kiêu ngạo xinh đẹp. Cô ta nhìn khắp căn phòng, không thấy bóng dáng của Kiều Nhã Linh đâu.
“Anh để cô ta đi rồi sao?” – Giọng Tuyết Phi cao lên.
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Tuyết Phi bị anh nhìn có chút lo lắng, nhưng vẫn hậm hực nói: “Sao anh lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy? Em đã nói là cô ta suýt nữa giết em, chính mắt anh cũng nhìn thấy, nhưng tại sao anh không làm gì cả? Ít nhất cũng phải bảo cảnh sát đi chứ! Anh có biết lúc đấy em sợ thế nào không hả, nếu anh đến muộn một chút nữa thôi là em xong đời rồi!”
Nhớ lại ánh mắt đẳng đằng sát khí của Kiều Nhã Linh khi ấy, Tuyết Phi vẫn còn thấy rùng mình. Cô ta chưa từng gặp một người phụ nữ nào.
điên cuồng như Kiều Nhã Linh, Tuyết Phi suýt thì chết dưới tay cô rồi.
Tuyết Phi cứ tưởng rằng Hoàng Tuấn Khải xuất hiện là để cứu cô ta, nhưng cuối cùng anh lại đứng về phía Kiều Nhã Linh. Cô ta giận đến run người, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải không để tâm đến gương mặt méo mó vì tức giận của Tuyết Phi, anh thờ ơ nhìn cô ta, gương mặt không biểu cảm, lạnh nhạt mở miệng: “Cô đã nói gì cô ấy?”
Tuyết Phi sững người lại, lập tức nổi nóng: “Anh cho rằng em làm gì cô ta sao? Em đã nói em không đồng ý.
nhận cô ta làm vì năng lực có hạn, sau đó cô ta nổi điên muốn giết em.
Cô ta nói với anh là em bắt nạt cô ta trước à? Sao anh lại dễ dàng tin cô ta như vậy chứ? Gô ta chỉ là người ngoài, con em là em vợ anh đấy!”
Hoàng Tuấn Khải mất kiên nhẫn nói: “Đủ rồi! Nếu không có lý do, Kiều Kiều nhất định sẽ không làm như vậy: Nghe anh nói vậy, Tuyết phi càng tức giận hơn: “Cô ta nói giờ anh cũng tin, rồi quay ra trách mắng em. Người sai rõ ràng là cô ta, nhưng sao anh đổ hết tội lên đầu em?”
Tuyết Phi không biết Kiều Nhã Linh đã nói gì với anh, cô ta có chút chột dạ, nhưng cô ta chắc chắn Kiều Nhã Linh không đả động đến chuyện lúc trước. Nếu không Hoàng Tuấn Khải đã không bình tĩnh nói chuyện với cô ta như bây giờ. Điều khiến cô ta khó chịu nhất là một người đã bị rưồng bỏ ba năm trước là Kiều Nhã Linh vẫn khiến anh để tâm nhiều đến vậy. Anh bỏ qua cho Kiều Nhã Linh thì thôi đi, lại còn chất vấn nghi ngờ cô ta nữa. Trong mắt anh, chẳng lẽ cô ta xấu xa đến như vậy sao?
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Nếu cô không làm chuyện gì quá đáng, cô ấy nhất định không hành động mất lý trí như vậy. Cô nên tự nhìn nhận lại bản thân đi! Cô hạ thấp thân phận của cô ấy, nói cô ấy là kẻ thứ ba, mạt sát cô ấy nặng nề như vậy, đấy là cái giá mà cô phải trả thôi”
Tuyết Phi càng nghe càng đau lòng, cô ta không chịu nổi nữa hét lên: “Được rồi, chính em là người sỉ nhục cô ta trước đấy! Loại người thấp kém rách rưới như cô ta có tư cách gì mà đòi làm việc cho em kia chứ! Hơn nữa cô ta còn suýt giết người, như vậy là đúng sao? Tại sao anh lại bênh vực cô ta mù quáng đến thế, trong khi hai người không còn quan hệ gì với nhau nữa? Đáng nhẽ anh phải đứng về phía em mới đúng!”
Tuyết Phi uất ức nói, cô ta rưng rưng nước mắt, ủy khuất nhìn Hoàng Tuấn Khải.
“Câm miệng!”
Hoàng Tuấn Khải gầm lên, sắc mặt anh lạnh lẽo cực độ. Hoàng Tuấn Khải không những không mủi lòng mà còn cảm thấy vô cùng chán ghét khi nhìn bộ dạng ấy của Tuyết Phi. Mi tâm anh nhíu chặt, nếu cô ta không phải em vợ anh, Hoàng Tuấn Khải đã thẳng thừng cho cô ta một cái tát rồi. Tuyết Phi g quát của anh làm cho giật thót, cô ta sững sờ nhìn Hoàng Tuấn Khải, khóe môi run rẩy.
“Tôi nói cho cô biết, tôi tận mắt chứng kiến Kiều Kiều trưởng thành, cô ấy là người thế nào tôi biết rõ, không đến lượt người ngoài như cô phán xét. Có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng gây khó dễ cho cô ấy!”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải âm u, giọng nói rít qua từ kẽ răng.
Tuyết Phi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng cùng cực này của Hoàng Tuấn Khải. Từ khi quen anh đến giờ, dáng vẻ anh luôn lãnh đạm xa cách, cô chưa từng thấy anh nổi giận, cũng chưa từng thấy anh nở nụ cười. Nhưng giờ đây vì bảo vệ Kiều Nhã Linh, anh đã để lộ ra một vẻ mặt khác của mình. Chỉ vì cô ta nói những lời khó nghe về Kiều Nhã Linh, anh lập tức nổi giận lôi đình, ánh mắt không có độ ấm nhìn cô ta.
Tuyết Phi siết chặt bàn tay, lặng người nhìn Hoàng Tuấn Khải. Cô ta từ trước đến nay không bao giờ hạ mình vì ai cả, nhưng hết lần này đến lần khác trở nên hèn mọn trước mặt Hoàng Tuấn Khải, chỉ vì cô ta can †âm tình nguyện. Nhưng ánh mắt anh lại chưa từng dừng ở phía cô ta, trong tim anh vẫn luôn có bóng hình của người phụ nữ khác. Tuyết Phi không cam lòng, cô ta thề với lòng mình rằng sẽ hủy hoại người khiến anh nhớ mãi không quên ấy.
Tuyết Phi ấm ức nói: “Chỉ là em cảm thấy rất bất công thôi, Kiều Nhã Linh cũng chẳng phải loại phụ nữ tốt lành gì. Dù anh có ở bên cô ta từ nhỏ thì đã sao kia chứ, con người có thể thay đổi thành một người phụ nữ xấu xa không có nhân tính Hoàng Tuấn Khải cong môi cười, nhưng nụ cười của anh khiến người khác phải run sợ. Anh tao nhã nhấc ly rượu Tuyết Phi uống dở lên, lắc nhẹ, ánh rượu sóng sánh đẹp mắt. Hoàng Tuấn Khải đột nhiên thả tay ra, ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tuyết Phi giật mình lùi về sau, nhưng rượu vẫn bắn vào chân cô ta. Tuyết Phi nhìn những mảnh vỡ sáng chói dưới nền nhà, sống lưng cô ta có một dòng điện chạy qua, lập tức cứng đỡ.
“Tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, loại người như cô không có tư cách để nhắc đến cô ấy. Đừng hòng hất nước bẩn cho Kiều Kiều, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô dám động đến cô ấy một lần nào nữa, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu” – Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói.
ta bây giờ đã trở Hoàng Tuấn Khải chậm rãi đứng lên, cơ thể anh gần như che hết ánh sáng. Anh tiến về phía Tuyết Phi, cô ta ngơ ngác nhìn anh. Đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần đến vậy, nhưng Tuyết Phi lại không có tâm trạng hưởng thụ điều này, đáy lòng cô ta đang run lên từng đợt.
Tuyết Phi biết bây giờ Hoàng Tuấn Khải đang thực sự tức giận, cô ta ngậm miệng không dám nói gì nữa. Vừa nãy vì quá ấm ức nên Tuyết Phi đã lớn tiếng nói chuyện với anh, giờ cô ta đang rấ lận. Dù xuất thân trong gia đình quyền quý, nhưng cô ta vẫn phải cúi đầu trước Hoàng Tuấn Khải.
Tuyết Phi lí nhí nói: “Em xin lỗi”
Mặc dù không cam lòng, nhưng Tuyết Phi vẫn phải cúi đầu nhận lỗi.
Cô ta siết chặt lòng bàn tay, che giấu đi ánh mắt ác độc của mình.
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, giãm lên những mảnh thủy tỉnh, chúng vỡ nát dưới chân anh. Hoàng Tuấn Khải ghé sát vào tai Tuyết Phi, hơi thở lạnh lùng của anh bao trùm khắp không gian.
“Nếu cô còn ăn nói hàm hồ nữa, mảnh vỡ này hôm nay sẽ thật sự cắm vào cuống họng cô đấy!”
Hoàng Tuấn Khải thẳng người lại, cười nhạt nhìn gương mặt tái mét không còn giọt máu còn Tuyết Phi. Cô ta bị dọa cho mất nửa cái mạng, không dám nói gì nữa, im như thóc, cắn môi không dám nhìn Hoàng Tuấn Khải. Cô ta đã quên mất Hoàng Tuấn Khải là người lạnh lùng tàn khốc như thế nào, nếu không cẩn thận mồm miệng trước mắt anh, dù cô có là em vợ đi chăng nữa anh cũng không bỏ qua. Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng bước qua Tuyết Phi, mở cửa rời đi.
Hai chân Tuyết Phi run rẩy, không chống đỡ được nữa ngồi thụp dưới nền nhà. Cô ta ôm lấy người mình, trong đầu liên tục hiện lên câu nói âm u chết chóc vừa rồi của Hoàng Tuấn Khải. Cô ta bất giác sờ lên cổ, lại nhìn thấy những vết máu đỏ thãm vương vãi trên sàn nhà, ngón tay lập tức tím ngắt, gương mặt đỡ dẫn như cái xác không hồn.