Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 464

 

Kiều Nhã Linh không chỉ đương đầu với đám người muốn giết mình, mà còn phải đối mặt với sự nguy hiểm nơi rừng sâu nước hiểm. Nếu dừng lại, cô chỉ còn con đường chết.

 

Kiều Nhã Linh chạy cật lực, dù có khả năng sẽ gặp phải lũ sói nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đi về phía trước. Kiều Nhã Linh chạy trong vô định, xung quanh liên tục vang lên những tiếng kêu rùng rợn của các loại động vật về đêm. Kiều Nhã Linh sợ đến mức tay chân bủn rủn, cuối cùng cô không chịu được mà bật khóc.

 

“Mẹ ơi, cứu con với, con sợ lắm!”

 

Chưa bao giờ Kiều Nhã Linh cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, xung quanh cô đầy rẫy sự nguy hiểm chết chóc, bất cứ lúc nào cũng có thể tước đoạt mạng sống của cô.

 

Kiều Nhã Linh vừa chạy vừa rơi nước mắt, cô nấc lên nghẹn ngào, thống thiết gọi: “Mẹ ơi Những khi đối mặt với nguy hiểm, người đầu tiên mà Kiều Nhã Linh nhớ tới chính là mẹ mình. Trên đời này, chỉ có duy nhất mẹ là yêu thương cô vô điều kiện.

 

Mẹ luôn cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, thế nhưng giờ mẹ đã ra đi mẹ không thể bảo vệ được cô nữa. Kiều Nhã Linh một mình đối diện với thế giới tàn khốc, không khỏi cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Tiếng sói vẫn không ngừng kêu rú, gương lều Nhã Linh đầm đìa nước mắt. Giá như cô có thể gặp mẹ thì tốt biết bao, như vậy cái chết sẽ không còn đáng sợ nữa.

 

Kiều Nhã Linh chạy loạng choạng với thân thể đầy rảy vết thương, sức lực của cô đã cạn kiệt. Trước mặt cô tối sầm, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bằng. Kiều Nhã Linh lảo đảo đi vài bước, sau đó ngã gục xuống đất, bất tỉnh.

 

Kiều Nhã Linh đã mơ một giấc mơ. Cô nhìn thấy mẹ mình, bà vẫn trẻ như ngày nào. Mẹ mỉm cười hiền hậu, vuốt ve gương mặt cô. Kiều Nhã Linh vô cùng kinh ngạc, cô thốt lên: “Mẹ, là mẹ ư?”

 

Đáp lại cô là một nụ hôn thấm đâm tình cảm lên trán, cảm giác ấm áp ấy chân thực đến mức, Kiều Nhã Linh cứ ngỡ như mọi chuyện đang xảy ra là thật. Mẹ cô dịu dàng nói: “Là mẹ đây, Nhã Linh”

 

Kiều Nhã Linh sững sờ nhìn mẹ, mẹ vẫn xinh đẹp hệt như lúc cô bảy tuổi. Mái tóc đen mượt của bà xõa sau lưng, ánh mắt bà mềm mại và trong veo, nhìn cô đầy yêu thương tình cảm. Kiều Nhã Linh cảm thấy sống mũi mình cay cay, cô ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở. Mẹ cũng dang tay ghì chặt cô, bàn tay mẹ nhẹ nhàng xoa đầu cô như thuở bé.

 

Kiều Nhã Linh vùi mặt vào lòng mẹ, cảm nhận sự ấm áp vô cùng chân thực của mẹ. Và mùi hương, mùi hương của mẹ khiến cô yên lòng biết bao. Kiều Nhã Linh nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”

 

Đã hơn mười năm đẳng đãng Kiều Nhã Linh rời xa vòng tay của mẹ, một mình đương đầu với thế giới tàn nhẫn khốc liệt. Kiều Nhã Linh nhớ mẹ đến mức trái tim đau đớn, mỗi lần nghĩ về mẹ là cô lại rơi nước mắt.

 

Mẹ cô vẫn vuốt ve mái tóc cô, thanh âm của bà nồng ấm và dịu dàng: “Mẹ cũng rất nhớ con”

 

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn mẹ bằng đôi mắt đẫm lệ, cô nói: “Từ ngày mẹ ra đi, con chưa bao giờ có được hạnh phúc. Tất cả mọi người đều lợi dụng con, muốn đày đọa con xuống địa ngục. Mẹ ơi, con phải làm sao đây. Bây giờ con sợ lắm, mẹ có thể quay trở về bên con được không?”

 

Cuộc sống trước năm bảy tuổi của Kiều Nhã Linh tràn ngập hạnh phúc và ấm áp khi có cả mẹ và ba ở bên. Cô là công chúa nhỏ hưởng hết tất thảy tình yêu của ba mẹ. Đối với Kiều Nhã Linh khi đó, cuộc sống chỉ toàn một màu hồng mộng mơ. Cho đến ngày mẹ cô mất, sự thật xấu xí và méo mó dần được phơi bày. Đến tận bây giờ, bất hạnh vẫn đeo.

 

bám cô không rời. Kiều Nhã Linh đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.

 

Mẹ nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, bàn tay mềm mại của bà dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô: “Nhã Linh, mẹ vẫn luôn ở bên con mà. Chỉ cần con còn nhớ đến mẹ, thì mẹ sẽ mãi ở trong tim con. Mẹ luôn mong con gái của mẹ có thể sống trong hạnh phúc, yên bình, và con nhất định sẽ có được một cuộc đời như vậy. Bây giờ con đang phải trải qua khó khăn thử thách, chỉ cần con mạnh mẽ vượt qua nó, thì con có thể năm được hạnh phúc trong tay”

 

Kiều Nhã Linh vẫn không ngừng khóc, cô lắc đầu nói: “Con không biết phải làm như thế nào cả, con không thể chịu nổi sự giày vì đó. Con có cảm giác như thể sắp chết vậy, bóng tối vây quanh khiến con không thể tìm được lối đi cho bản thân. Không có mẹ ở đây, con không làm được gì cả. Mẹ, mẹ giúp con có được không?”

 

Mẹ cô ôn tồn nói: “Nhã Linh, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết, mẹ tin con sẽ vượt qua được. Còn bây giờ, mẹ phải đi rồi”

 

Kiều Nhã Linh sửng sốt, hốt hoảng giữ chặt lấy người mẹ, hoảng loạn nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con!”

 

Mẹ cô mỉm cười, bà không nói gì mà chỉ lặng lẽ vuốt tóc cô. Gương mặt mẹ đột nhiên biến đổi, không còn ánh mắt dịu dàng và nụ cười thân thương quen thuộc, thay vào đó là đôi mắt đen láy đầy nguy hiểm của một con sói hung tợn. Người mẹ yêu dấu của cô biến thành một con sói tàn ác nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Kiều Nhã Linh hoảng sợ lùi lại, con sói gầm gừ, nhảy bổ về phía cô. Kiều Nhã Linh hét lên: “Không!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK