Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 509

 

Kiều Nhã Linh không biết nữa, cô đột nhiên rất muốn khóc. Khi đau ốm, con người trở nên yếu đuối và nhạy cảm, Kiều Nhã Linh cũng không ngoại lệ. Sau khi tàn nhẫn đuổi Hoàng Tuấn Khải đi, cô vùi mặt vào trong chăn, khóe mắt ươn ướt.

 

Hoàng Tuấn Khải ngồi yên bất động, anh không hề cảm thấy tức giận khi bị Kiều Nhã Linh đối xử như vậy. Ngược lại, anh còn đau lòng nhiều hơn. Hoàng Tuấn Khải biết Kiều Nhã Linh không muốn gặp anh, nhưng anh vẫn muốn được ở bên cô.

 

Hoàng Tuấn Khải dịu giọng nói: “Bây giờ em vẫn còn rất yếu, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng quá kích động”

 

Kiều Nhã Linh cười nhạt, lời nói của cô sắc như dao: “Hoàng Tuấn Khải, có phải anh có vấn đề rồi không? Tôi không hiểu nổi lý do vì sao anh lại xuất hiện ở đây, tôi cũng không quan tâm anh muốn cái gì. Chúng ta vốn dĩ đã không còn quan hệ gì nữa, vậy nên phiền anh đi cho”

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài, bất lực nói: “Kiều Kiều, em đang ốm, anh làm sao có thể bỏ em lại. Chúng ta có thể đừng cãi nhau nữa được không? Anh biết trong lòng em đang có rất nhiều thắc mắc và hoài nghỉ, nhưng xin em, đừng xua đuổi anh” — Hoàng Tuấn Khải bước lại gần Kiều Nhã Linh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng – “Em còn mệt, hãy nghỉ ngơi đi”

 

Kiều Nhã Linh ngoảnh mặt ra chỗ khác, không nhìn anh. Tuy cô không đuổi anh đi nhưng thái độ vẫn rất lạnh lùng. Dù gương mặt Kiều Nhã Linh không thể hiện điều gì, nhưng trái tim cô đang âm thầm run rẩy. Kiều Nhã Linh đột nhiên sợ hãi những cảm xúc này.

 

Cô cảm thấy việc anh xuất hiện ở đây thật quá hoang đường. Anh muốn chăm sóc cô, nhưng với tư cách gì đây? Kiều Nhã Linh đã bình tĩnh hơn, cô không còn nóng nảy đuổi anh đi như vừa nấy, mà chỉ lẳng lặng hỏi: “Lễ đính hôn của anh thì sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nở một nụ cười khe khẽ, anh thấp giọng nói: “Em đừng lo, mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả”

 

Kiều Nhã Linh rũ mắt, cô càng vùi sâu người vào trong chăn hơn.

 

Tiếng cười của anh khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy ngượng ngập, cô mím chặt môi, quyết định không để ý đến anh nữa. Kiều Nhã Linh nằm quay lưng lại, để mặc Hoàng Tuấn Khải muốn làm gì thì làm.

 

Hoàng Tuấn Khải cũng không nói gì nữa, tránh để cô tức giận. Anh cẩn thận dọn dẹp mọi thứ, cố gắng không phát ra tiếng động ảnh hưởng đến Kiều Nhã Linh. Xong xuôi, anh chậm rãi lại gần cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em đói chưa? Anh mua gì cho em ăn nhé?”

 

Cơ thể Kiều Nhã Linh hơi nhúc nhích, nhưng cô vẫn không nói gì.

 

Hoàng Tuấn Khải vô cùng kiên nhãn nói: “Em muốn ăn gì thì cứ nói cho anh, dù là sơn hào hải vị gì đi chăng nữa anh cũng sẽ đi mua cho em”

 

Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng xoay người nhìn Hoàng Tuấn Khải, cô mở miệng, lãnh đạmnói: “Thứ tôi muốn ăn, phải xếp hàng cả tiếng mới mua được”

 

Kiều Nhã Linh vốn định gây khó dễ cho Hoàng Tuấn Khải, để anh biết khó mà lui. Ai ngờ anh lại không do dự đồng ý: “Được, anh mua cho em”

 

Kiều Nhã Linh mím môi nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Sau khi có được địa chỉ quán ăn, Hoàng Tuấn Khải lập tức đi mua ngay. Vốn dĩ anh có thể sai người khác đi mua, nhưng anh không làm thế mà tự mình lái xe đến tận nơi, xếp hàng như bao người để chờ đồ ăn. Kiều Nhã Linh trầm mặc nhìn bóng dáng anh rời khỏi bệnh viện, trong lòng rối như tơ vÒ.

 

Hoàng Tuấn Khải khi gần khi xa, khiến cô không thể nắm bắt.

 

Quán ăn mà Kiều Nhã Linh nói cách bệnh viện hơn một tiếng đồng hồ đi xe. Sau đó Hoàng Tuấn Khải lại còn phải xếp hàng để chờ đồ ăn.

 

Phía trước là rất nhiều người, việc chờ đợi cũng phải mất ít nhất một tiếng như Kiều Nhã Linh đã nói. Dù phải chen chúc giữa hàng trăm người trong cái nóng nực, nhưng Hoàng Tuấn Khải không hề bực bội hay tỏ thái độ khó chịu mà kiên nhẫn chờ.

 

Trong lúc Hoàng Tuấn Khải đi mua đồ ăn, anh sợ khi trở lại đã muộn nên bảo Kiến Quốc tới bệnh viện chăm sóc Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh đang ngồi ngẩn người thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng Hoàng Tuấn Khải đã quay lại, nhưng người bước vào lại là Kiến Quốc.

 

Kiến Quốc hơi cúi đầu, kính cẩn nói: “Cô Kiều, tôi đến đây chăm sóc cô theo yêu cầu của chủ tịch Hoàng. Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi”

 

Kiều Nhã Linh thở hắt một hơi, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, tôi có thể tự xoay sở, anh đi đi”

 

Kiến Quốc vẫn đứng bất động, nghiêm túc và không cảm xúc giống như một cỗ máy: “Tôi không thể rời đi nếu không có sự cho phép của chủ tịch, mong cô thông cảm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK