Chương 113
Quần áo Tuyết Phi dính đầy cafe, cổ và ngực cô ta đỏ ửng vô cùng ghê rợn. Bị một tách cafe nóng như vừa đun sôi đổ vào người, Tuyết Phi đau đớn đến quăn quại, không nói được lời nào. Hàm răng cô ta siết chặt, gương mặt nhăn nhúm. Bộ dạng hiện giờ của cô ta vô cùng thảm hại, vẻ kiêu ngạo quý phái thường ngày biến mất, cô ta trông không khác gì một con thú hoang bị thương, tru tréo rên la.
“Đây không phải là quản lý của Tú Quỳnh sao?” – Một người nhận ra Tuyết Phi.
“Đúng thế, sao cô ta lại thành ra thế này?”
Mọi người xì xào bàn tán, Kiều Nhã Linh từ trên cao đứng nhìn Tuyết Phi, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai. Tuyết Phi đau đớn nằm bệt dưới đất, Kiều Nhã Linh khoanh tay lại, thản nhiên cúi xuống. Gương mặt cô tỏ vẻ lo lắng, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm: “Ôi, cô Tuyết Phi, cô bị sao thế này?”
Người Tuyết Phi bỏng rát, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nước.
cafe dính cả lên mặt cô ta, khiến lớp trang điểm nhòe đi. Lăn lộn dưới đất làm cho chiếc váy đắt tiền của cô ta cũng lấm bẩn, cô ta vô cùng nhếch nhác, Kiều Nhã Linh không khỏi nhếch miệng cười hài lòng. Tuyết Phi cố gắng mở mắt ra, đôi mắt cô ta đỏ lòm đến đáng sợ. Lồng ngực.
cô ta phập phồng vì tức giận, cô ta điên tiết quát lên: u Nhã Linh!”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười khinh thường, nhân lúc mọi người không chú ý, cô dẫm đôi giày cao gót lên tay Tuyết Phi, day mạnh. Cô ta hét lên, bàn tay gần như bị tê liệt. Kiều Nhã Linh nhanh chóng rút chân lại, sốt sắng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Phi: “Cô bị đau ở đâu thế ?”
Tuyết Phi trừng lớn đôi mắt nhìn Kiều Nhã Linh, đau đớn khiến gương mặt cô ta trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi. Trước mặt bao nhiêu người, cô ta đã hoàn toàn bẽ mặt.
Tuyết Phi vô cùng căm hận Kiều Nhã Linh, cô ta chỉ muốn lao đến cấu xé Kiều Nhã Linh, khiến cô phải quỳ mọp ở dưới chân cô ta. Nhưng bây giờ cô ta không sao đứng dậy nổi, chỉ có thể tức giận nhìn Kiều Nhã Linh giễu cợt mình.
Tuyết Phi thều thào: “Cô được lắm!”
Tuyết Phi cho rằng cô ta sẽ trả thù được, không ngờ tự chuốc họa vào thân. Cảnh tượng hôm nay giống hệt mấy hôm trước, chỉ Có điều Kiều Nhã Linh không điên cuồng muốn rạch mặt cô ta, mà giở trò với cô ta trước mặt mọi người, rồi tỏ ra quan tâm lo lắng cho cô ta. Tuyết Phi tưởng rằng chỉ mình cô ta biết diễn kịch, nhưng Kiều Nhã Linh cũng không hề thua kém. Cô ta đúng là đánh giá sai Kiều Nhã Linh rồi, Hoàng Tuấn Khải cũng vậy.
Trong mắt Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh là người phụ nữ dịu dàng lại tốt bụng, có lẽ anh yêu Kiều Nhã Linh cũng vì điều ấy. Nhưng sự thật là Kiều Nhã Linh vô cùng độc ác lại mưu mô, khiến cô ta đấu không lại.
Mọi người ở xung quanh chỉ trỏ, dường như không ai có ý định đến giúp Tuyết Phi cả. Có người nhận ra Kiều Nhã Linh có vẻ quen biết Tuyết Phi, liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Kiều Nhã Linh tỏ ra ngập ngừng: “Ban nấy tôi thấy cô Tuyết Phi trò chuyện với ai đó, hình như bị người ta mắng chửi là tiểu tam, sau đó hất cafe lên người”
Người kia che miệng kinh ngạc, bắt đầu buôn chuyện với cô bạn ở bên cạnh. Tuyết Phi tức giận, căn răng nhịn đau nói: “Cô…”
Chưa đợi Tuyết Phi nói hết câu, Kiều Nhã Linh đã lên tiếng ngắt lời cô ta: “Đừng nhúc nhich, cô cứ nằm nguyên ở đây. Ai đó làm ơn gọi cho.
tôi xe cứu thương đi.”
Tuyết Phi đau đến mức không nói gì nổi, đôi mắt chỉ có thể trừng trừng nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh cười nhạt, muốn chơi cô một vố sao? Cô ta vẫn còn kém lắm! Kiều Nhã Linh đã không còn là một cô gái ngây thơ dễ bị bắt nạt nữa, sự gai góc của cuộc sống đã khiến cô trở nên mạnh mẽ. Ai đối xử với cô thế nào, cô sẽ trả lại họ hệt như vậy.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ khiến cơ thể Tuyết Phi không sao chống đỡ được. Trong vòng chưa tới một tuần đã bị Kiều Nhã Linh làm cho thương tích đầy mình đến hai lần, Tuyết Phi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô ta gắng gượng đứng lên, nhưng rồi lại ngã xuống đất. Tuyết Phi siết chặt tay lại, nỗi thống hận dâng trào trong lòng ngực.
Kiều Nhã Linh thấp giọng cười một tiếng, tốt bụng nói: “Để tôi dùng khăn lạnh làm dịu vết bỏng cho cô”
Kiều Nhã Linh lấy một chiếc khăn mùi xoa ra, âm thầm nhúng vào.
chỗ cafe nóng còn sót lại trên cốc. Sau đó, cô ấn mạnh lên vai Tuyết Phi. Cô ta hét lên, chiếc khăn mà Kiều Nhã Linh dán lên người cô ta nóng vô cùng. Cô ta vừa bị nước mới đun sôi đổ lên người, lại bị Kiều Nhã Linh tàn nhẫn dùng chiếc khăn nóng đè lên vết thương. Tuyết Phi đau chảy nước mắt, dùng hết sức lực hất tay Kiều Nhã Linh ra. Tuyết Phi gào lên: “Kiều Nhã Linh, cô là con khốn!”
Kiều Nhã Linh bình thản đứng dậy, cô ta thành ra như vậy, tất cả là do tự cô ta gây ra mà thôi. Nếu như cô ta không định chơi xấu hắt cafe lên người cô, thì có lẽ bây giờ cô ta đã không ra nông nỗi này. Kiều Nhã Linh tin rằng, người xấu nhất định sẽ gặp quả báo, giống như bộ dạng thê thảm của Tuyết Phi hiện giờ. Đôi mắt Kiều Nhã Linh lạnh lùng, nhưng lại tỏ ra quan tâm nói: “Tôi chỉ đang giúp cô thôi mà, sao cô lại nói tôi thế?”
Những người xung quanh cũng gật đầu đồng tình: “Giúp cô ta mà cô ta chửi lại người ta, không biết có đầu óc không nữa?
“Không ngờ quản lý của Tú Quỳnh lại hung hăng như vậy.”
“Ban đầu tôi còn tưởng cô ta tốt lắm, ai dè bây giờ mới lộ bộ mặt chanh chua đáo để.”
“Vừa rồi có người nói cô ta là tiểu tam nên bị người ta hất cafe lên người đấy, đáng đời!”