Chương 480
Đầu Kiều Nhã Linh ong ong, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Nét mặt Kiều Nhã Linh vô cùng hoang mang, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Kiều Nhã Linh ngập ngừng hỏi nữ y tá: “Mấy ngày qua, còn ai khác đến thăm tôi không?”
Nữ y tá nghĩ ngợi một chút, sau đó lắc đầu: “Không có, chỉ có anh Hoàng và anh Vũ tới thôi”
Kiều Nhã Linh không nói gì nữa, lặng lẽ vuốt ve chiếc nhãn trên ngón tay. Y tá thay băng vết thương cho cô, trong lúc Kiều Nhã Linh đang được truyền máu thì cánh cửa phòng mở ra, Vũ Thế Phong bước vào. Nhìn thấy Kiều Nhã Linh đã tỉnh dậy, Vũ Thế Phong thoáng sững người, sau đó anh ta mừng rỡ chạy đến ôm cô.
“Nhã Linh, em đã tỉnh rồi!”
Kiều Nhã Linh có chút choáng váng bởi cái ôm siết của anh ta, Vũ Thế Phong buông cô ra, ánh mắt nhìn cô vừa vui mừng vừa xót xa: “Em có biết anh lo cho em thế nào không? Lúc nhìn em nằm trên giường bệnh, gương mặt không chút huyết sắc, trên người đầy rẫy vết thương, anh đã vô cùng sợ hãi. Mấy ngày nay anh không có giây phút nào là thôi lo lắng, nếu em có chuyện gì, anh sẽ ân hận cả đời mất”
Vũ Thế Phong là người đưa Kiều Nhã Linh đến Singapore, thế nhưng lại không bảo vệ được cô, để cô ra nông nỗi này, anh ta cảm thấy rất có lỗi. Khi thấy những vết thương trên người cô, anh ta vừa đau lòng vừa xót xa, hận mình không phải là người thay cô năm ở đó.
Kiều Nhã Linh nở nụ cười nhợt nhạt: “Chuyện này đâu thể trách anh được”
Nét mặt Vũ Thế Phong vô cùng ân hận và khổ sở, mặc dù Kiều Nhã Linh không trách anh ta, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có lỗi. Vũ Thế Phong áy náy nói: “Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em, bây giờ có anh ở đây rồi, không ai có thể làm hại em nữa”
Vũ Thế Phong nắm lấy bàn tay gầy gò của Kiều Nhã Linh, mu bàn tay cô trắng nhợt và xây xước, Vũ Thế Phong đau lòng nói: “Chắc hẳn khoảng thời gian vừa rồi rất khó khăn với em”
Kiều Nhã Linh lặng lẽ rút tay lại, cô thấp giọng nói: “Nếu tôi nói tôi không sợ là nói dối, tôi thật sự đã rất tuyệt vọng và sợ hãi. Tôi cứ nghĩ sau khi đến Singapore, tôi có thể rũ bỏ quá khứ và làm lại từ đầu. Nhưng không ngờ, rắc rối vẫn đeo bám lấy tôi không rời.
Tôi đã suýt mất mạng, tôi tưởng mình sẽ chết, nhưng tôi đã sống sót bằng một cách thần kỳ nào đó. Tôi không biết liệu đó là may mắn hay bất hạnh nữa”
Cho dù Kiều Nhã Linh có đi đến đâu, cô vẫn không thể chạy thoát khỏi vòng xoáy của số phận. Ai cũng muốn dồn cô vào chỗ chết, kể cả những người cô từng yêu thương. Cuộc đời của cô đã quá đau khổ rồi, cô chỉ muốn sống như một người bình thường, đi làm, kết hôn, sinh con đẻ cái, cuộc sống cứ trôi qua bình lặng như vậy thì thật tốt biết mất.
Kiều Nhã Linh đã chán ghét sự hận thù, cô chỉ muốn vứt bỏ tảng đá trong lòng mình, không còn vướng bận bất cứ điều gì.
Vũ Thế Phong nói: “Nếu Hoàng Tuấn Khải vẫn chưa chịu từ bỏ em, vậy thì em sẽ không thể nào thoát khỏi những mối nguy hiểm luôn rình rập. Cậu ta là nguồn cơn của tất cả những rắc rối mà em vướng phải. Có điều bây giờ em không phải lo, Hoàng Tuấn Khải đã về Việt Nam với Tuyết Loan rồi, có lẽ cậu ta không định đeo bám em nữa”
Kiều Nhã Linh sững người: “Anh ta đã về Việt Nam rồi sao?”
Vũ Thế Phong gật đầu: “Đã về từ lúc em phẫu thuật xong rồi, nghe nói Tuyết Loan tìm đến tận đây, vậy nên hai người họ đã trở về cùng nhau”
Lúc Vũ Thế Phong đến bệnh viện thì Hoàng Tuấn Khải đã đi rồi, nếu không thì Vũ Thế Phong khó mà có thể gặp được Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải vốn dĩ định ở lại đây với Kiều Nhã Linh, nhưng dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, nên Hoàng Tuấn Khải cùng Tuyết Loan gấp rút trở về Việt Nam.
Kiều Nhã Linh nghe Vũ Thế Phong nói vậy, sắc mặt ảm đạm hơn rất nhiều. Cho dù cô có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không quan trọng với anh bằng Tuyết Loan.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Kiều Nhã Linh, Vũ Thế Phong có chút chua xót, anh ta nói: “Em đừng bận tâm đến hai người bọn họ nữa, Hoàng Tuấn Khải không xứng để em dành tình cảm đâu”
Kiều Nhã Linh phiền muộn nói: “Tôi biết chứ, nhưng cảm xúc đôi khi không thể đấu lại lý trí. Thật lòng mà nói, tôi muốn thoát khỏi mớ rắc rối đang quấn chặt lấy mình.
Tôi không muốn dính líu gì đến Hoàng Tuấn Khải hay Tuyết Loan nữa.
Tôi chỉ muốn làm người bình thường, sống một cuộc sống đơn giản. Tôi đã chán ngấy khi cứ phải vướng bận quá khứ, đau lòng vì những người không đáng. Nhưng dù tôi đã đến một chân trời mới thì bất hạnh vẫn đeo bám tôi không rời.”
Vũ Thế Phong siết tay lại, nhìn Kiều Nhã Linh như vậy, anh ta rất đau lòng. Vũ Thế Phong muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất cho người anh ta yêu, anh ta không muốn cô phải khổ sở. Vũ Thế Phong quả quyết nói: “Nhã Linh, sau này anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai tổn thương em. Nếu ai muốn động vào em, người đó phải bước qua xác của anh!”