Chương 441
Tiểu Kiệt trầm trồ nói: “Ba ơi, tại sao ngôi sao kia to thế Hoàng Tuấn Khải nhìn theo ngón tay Tiểu Kiệt chỉ, bật cười nói: “Đó không phải là ngôi sao mà là mặt trăng, mặt trăng to hơn ngôi sao rất nhiều.”
Tiểu Kiệt gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thằng bé trượt xuống người anh, chạy đến cái xích đu bên cạnh, chăm chú nhìn bầu trời. Tinh thần Tiểu Kiệt đã tốt hơn nhiều, thằng bé mải mê đếm sao, giọng nói non nớt liên tục vang lên trong không gian tĩnh mịch. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi bước về phía con trai, ánh mắt mang theo một nỗi buồn thầm lặng. Hoàng Tuấn Khải dõi mắt về phía xa xa, cả cơ thể như bị bao phủ trong màn đêm.
Tiểu Kiệt đột nhiên nói: “Giá mà mẹ ở đây thì tốt biết mấy, ba người chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao.”
Hoàng Tuấn Khải quay đầu nhìn con trai, gương mặt thằng bé trở nên ưu tư, lời nói cũng thấm đẫm sự cô đơn. Yêu mến một ai đó, là muốn cùng người chiêm ngưỡng tất thảy những gì đẹp đẽ nhất.
Cảnh có đẹp đến mấy mà không có người ở bên cạnh, thì cũng chỉ là hư vô mà thôi. Hoàng Tuấn Khải trầm mặc không nói gì, lời Tiểu Kiệt nói cũng chính là những gì anh đang suy nghĩ. Nếu có cô ở đây, thì tốt biết bao.
Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, hỏi: “Ba, mẹ có hay cùng ba lên đây ngắm sao không?”
Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhìn con trai, khẽ nói: “Có, rất nhiều lần”
Sân thượng từng là “căn cứ” mà Kiều Nhã Linh vô cùng yêu thích, tất cả đồ đạc cây cối ở đây đều là do cô một tay bày biện. Cây cối trên này lâu rồi không có ai chăm sóc, cỏ mọc um tùm. Mọi thứ cũng trở nên hiu quạnh tiêu điều hơn.
Hoàng Tuấn Khải bỗng nhớ những ngày trước đây. Khi trời nổi gió, Kiều Nhã Linh sẽ kéo anh lên sân thượng, hai người ngồi trên chiếc bàn nhỏ được đặt ở giữa, cùng nhau uống chút bia, vui vẻ hàn huyên. Khung cảnh ấy bỗng nhiên hiện rõ mồn một trước mắt Hoàng Tuấn Khải, nhưng khi anh tỉnh táo lại, tất cả lại trở về sự ảm đạm vốn có.
Tiểu Kiệt đung đưa chiếc xích đu, nói: “Ba ơi, mẹ từng bảo nếu con đứng nhất trong bài kiểm tra thì mẹ sẽ thực hiện mọi yêu cầu của con. Bây giờ con chỉ cần mẹ thôi. Nếu con đứng nhất, con có thể gặp mẹ không?”
Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười gượng gạo: “Ừ, chỉ cần con đứng nhất, mẹ sẽ trở về bên cạnh con”
Tiểu Kiệt hoàn toàn tin lời Hoàng Tuấn Khải, thăng bé vô cùng kích động, mừng rỡ nói: “Tuyệt quá! Con nhất định sẽ làm bài thật tốt để giành vị trí đứng đầu”
Chỉ một câu nói không chắc chẳn của Hoàng Tuấn Khải mà Tiểu Kiệt đã lấy lại tinh thần, vui vẻ nhảy nhót trên sân thượng, miệng còn khe khế hát. Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn con trai, trong lòng vô cũng hỗn loạn.
Kiều Nhã Linh có trở về bên cạnh họ hay không, anh không thể khẳng định được. Anh cũng muốn tự lừa dối bản thân như vậy, nhưng anh không còn là trẻ con nữa, chỉ có thể một mình đối mặt với sự thật tàn nhãn.
Hoàng Tuấn Khải nhìn chiếc chuông gió mà Kiều Nhã Linh đã treo hơn năm năm về trước. Hôm nay trời không có gió, chiếc chuông gió im lìm không nhúc nhích. Hoàng Tuấn Khải buông tiếng thở dài, không có cô, chuông gió cũng không muốn ngân vang nữa.
Hoàng Tuấn Khải ngước nhìn bầu trời, anh đã chờ đợi ba năm rồi, anh sẽ tiếp tục chờ cô quay lại.
Đợi gió thổi, đợi em về.
Hoàng Tuấn Khải xuống phòng khách, tất cả đều đã đi ngủ, chỉ có một mình anh ngồi ở đó. Cơ thể Hoàng Tuấn Khải chìm trong bóng tối, anh chăm chú nhìn chiếc điện thoại của Vũ Thế Phong trong tay, cuối cùng nhấn số Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải áp máy lên tai, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Anh đang cá cược với chính mình, nếu Kiều Nhã Linh nghe máy, nghĩa là cô thật sự đã dành tình cảm cho Vũ Thế Phong.
Một lúc sau, khi Hoàng Tuấn Khải cứ ngỡ Kiều Nhã Linh không nhận điện thoại thì giọng nói của cô vang lên: “Alo? Sao hôm nay anh gọi muộn thế?”
Hoàng Tuấn Khải đờ người, siết chặt tay lại. Giọng nói của Kiều Nhã Linh vô cùng dịu dàng, như thể đang nững nịu trách cứ người mình yêu.
Từ khi gặp lại, Kiều Nhã Linh chưa bao giờ dùng giọng điệu êm ái ấy để nói chuyện với anh. Mỗi lần gặp anh, cô đều thể hiện sự khó chịu và lạnh nhạt. Cô còn dùng những lời nói tàn nhãn của mình giày vò anh, nhấn chìm anh trong sự đau khổ. Sao cô lại có thể ân cần tử tế với Vũ Thế Phong, nhưng lại lạnh lùng xa cách với anh?
Sự ghen tuông và đau đớn đồng thời giày xéo trái tim Hoàng Tuấn Khải. Gương mặt anh vô cùng u ám, đôi mắt đen thẫm mang theo sự kích động. Không thấy đầu dây bên kia trả lời, Kiều Nhã Linh lại lên tiếng: “Này, có chuyện gì thế, sao anh không nói gì?”
Hoàng Tuấn Khải vẫn không nói một lời, chiếc điện thoại gần như muốn vỡ vụn trong lòng bàn tay anh. Chứng kiến người mình yêu dịu dàng với một người đàn ông khác, không ai có thể bình tĩnh cả. Hoàng Tuấn Khải phải thông qua điện thoại của Vũ Thế Phong mới có thể nghe thấy giọng nói của cô, thật mỉa mai làm sao!