Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205

 

Đôi chân thẳng và dài của một người đàn ông hiện ra, anh ta bước xuống xe, tao nhã đóng cửa xe lại. Anh ta mặc một bộ vest màu đen ôm lấy cơ thể cao lớn, gương mặt điển trai vô cùng nghiêm nghị.

 

Ngón tay Kiều Nhã Linh bấu mạnh vào bệ cửa, người đó là Kiến Quốc, quả nhiên là người của Hoàng Thịnh.

 

Vậy thì có khả năng Hoàng Tuấn Khải cũng tới, Kiều Nhã Linh bồn chồn, cô bỗng rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Mọi người xung quanh đều ồ lên, xì xào nói: “Nhìn là biết người có tiền rồi”

 

“Anh ta đẹp trai quá, hình như không phải người nổi tiếng đâu. Nếu anh ta là chủ tịch mới của chúng ta thì tốt biết mấy!”

 

Kiến Quốc đang nghe điện thoại, anh ta nói gì đó, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên. Kiều Nhã Linh vội vàng quay mặt đi, cô không có can đảm để nhìn tiếp.

 

Kiều Nhã Linh trở nên không biết làm sao, bối rối muốn tránh mặt. Rõ ràng trước đó cô còn muốn tìm Hoàng Tuấn Khải xin giúp đỡ, nhưng đến khi anh có khả năng xuất hiện ở đây thì cô lại không dám đối diện với anh.

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy bản thân thật buồn cười và yếu đuối, vừa nhắc đến Hoàng Tuấn Khải là cô lại muốn chạy trốn rồi.

 

Không biết Hoàng Tuấn Khải đến đây để làm gì, lẽ nào là vì công việc ư? Cũng rất có thể hôm nay sẽ chính thức công bố chủ tịch đương nhiệm.

 

Nhìn mọi người háo hức như vậy, tâm trạng Kiều Nhã Linh ngược lại vô cùng hoảng loạn. Cô đã biết Hoàng Tuấn Khải là chủ tịch của Tôn Hoàng, chỉ có điều cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.

 

Kiều Nhã Linh vội vã rời khỏi đám đông, cô không thể đối mặt với anh được. Có người đồng nghiệp kéo cô lại hỏi: “Em đi đâu thế?”

 

Kiều Nhã Linh cười gượng, cố găng tỏ ra tự nhiên nói: “Em đến nhà vệ sinh một chút”

 

Kiều Nhã Linh đến nhà vệ sinh, cô mở nước tạt lên mặt, làn nước lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo lại đôi chút. Kiều Nhã Linh nhìn cô gái với gương mặt xanh xao, quầng thâm mắt hiện rõ ở trước gương, âm thầm thở dài.

 

Cô đưa tay vuốt mặt, mệt mỏi tựa lưng lên tường. Nếu nhìn thấy bộ dạng tiều tụy bây giờ của cô, không biết liệu anh có mềm lòng giúp cô không nữa.

 

Kiều Nhã Linh bỗng cười tự giễu, từ bao giờ cô lại cần sự thương xót của anh kia chứ. Kiều Nhã Linh không biết anh đến đây để làm gì, có điều cô không quan tâm, cũng không muốn nhìn thấy anh.

 

Suy cho cùng cũng chính anh là người bắt ép Tiểu Kiệt rời xa cô, vậy nên cô càng ghét anh. Nếu anh trực tiếp điều hành Tôn Hoàng, thì cô và anh sẽ chạm mặt nhau nhiều hơn. Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, cô không muốn như vậy chút nào.

 

Điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên, Kiều Nhã Linh giật mình, nhìn số máy gọi đến thì thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện gì thế ạ?” – Kiều Nhã Linh hỏi.

 

“Em cầm tập tài liệu vừa nãy đi photo giúp c Đi photo sao? Như vậy sẽ phải đi xuống dưới sảnh, chỗ photo lại ở gần cửa chính của tòa soạn, nếu giờ mà ra ngoài đó thì sẽ bị Kiến Quốc nhìn thấy mất. Đầu có cô vận hết công suất, nói dối một câu trơn tuột: “Giờ em có việc nên ra khỏi tòa soạn rồi ạ”

 

“Hả? Chị vừa thấy em ở trong phòng mà”

 

Kiều Nhã Linh tỏ vẻ tự nhiên nói: “Em vừa nhận được điện thoại thế nên đi luôn”

 

“Ừ thế thôi, để chị bảo cái Lam”

 

Kiều Nhã Linh thở phào cúp máy, suýt chút nữa là xong đời rồi. May mà cô kịp thời chạy vào nhà vệ sinh, nếu không sẽ bị tóm đi xuống dưới kia mất.

 

Dù sao thì bây giờ cô cũng không thể ở lại đây, Kiều Nhã Linh định sẽ lẻn xuống dưới tầng hai, chờ đến khi Hoàng Tuấn Khải đi thì lên phòng làm việc sau. Kiều Nhã Linh gọi điện cho chị trưởng phòng, nói: “Em có một bài báo quan trọng cần đi tìm tư liệu, em đi một lát rồi về công ty ạ”

 

Trưởng phòng đương nhiên không từ chối, chỉ dặn dò cô vài việc rồi cúp máy. Kiều Nhã Linh vội vàng đi xuống dưới, ngồi ở phòng nghỉ của công ty chờ đợi

 

. Ở chỗ này có thể nhìn rất rõ bên ngoài, mà người khác sẽ không thể nhìn được cô. Kiều Nhã Linh trông thấy Kiến Quốc đột nhiên trở lại vào trong xe. Kiều Nhã Linh không thể nhìn được bên trong có những ai, không biết Hoàng Tuấn Khải có đến không. Nhìn Kiến Quốc cứ thần thần bí bí càng khiến Kiều Nhã Linh lo lắng hơn.

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, hay là Hoàng Tuấn Khải đến đây để tìm cô nhỉ? Kiều Nhã Linh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, đến gọi điện cho anh, anh còn không nghe máy, chuyện này là không có khả năng. Kiều Nhã Linh mím môi, không muốn quan sát nữa, bỏ ra chỗ khác ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK