Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 292

 

Hoàng Tuấn Khải không đưa Kiều Nhã Linh về nhà, nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh, Kiều Nhã Linh thắc mắc hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

 

Hoàng Tuấn Khải trả lời: “Bây giờ anh đi đưa em làm thủ tục nhận nuôi”

 

Kiều Nhã Linh nghe anh nói như vậy, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ. Kiều Nhã Linh sắp trở thành mẹ nuôi của Tiểu Kiệt, cô vẫn chưa thể tin được chuyện này là thật.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc ngày ngày có thể ở bên Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Kiều Nhã Linh không giấu được nụ cười, giọng nói của cô cũng ngân vang: “Tôi cảm thấy thật may mắn khi gặp được Tiểu Kiệt, thằng bé là niềm an ủi lớn nhất của tôi hiện tại. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại yêu mến thằng bé đến như vậy, có lẽ bởi vì thằng bé đã đem lại hạnh phúc và tiếng cười đến cho tôi. Tôi rất vui vì mình sắp trở thành mẹ nuôi của thăng bé”

 

Tiểu Kiệt gợi nhớ đến đứa con đã mất của Kiều Nhã Linh, nỗi đau không cách nào xóa bỏ trong quá khứ giờ đây nhờ thằng bé mà được xoa dịu.

 

Tiểu Kiệt đến với cô một cách bất ngờ, khiến cuộc sống của cô trở nên đầy màu sắc. Cô nhất định sẽ chăm sóc cho thằng bé thật tốt, để thăng bé cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô, bàn tay cầm vô lăng hơi siết lại. Anh đã từng nghĩ mình sẽ bằng mọi giá ngăn cản hai người họ lại gần đối phương, nhưng rồi anh nhận ra càng làm như vậy càng khiến họ không thể rời xa nhau. Vậy nên anh quyết định lấy tờ giấy này để ràng buộc hai người lại, cũng như để ép cô ở bên anh.

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui, cô nói: “Sau này tôi không chỉ ở bên chăm sóc Tiểu Kiệt, mà còn có thể ngủ cùng thằng bé nữa. Chuyện này quả thực ngoài sức tưởng tượng của tôi”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh vui đến mức gương mặt như sắp nở hoa, anh không nhịn được nhếch môi cười. Được nhận một đứa trẻ làm con nuôi mà cũng khiến cô hạnh phúc đến như vậy. Hoàng Tuấn Khải mở miệng chọc ghẹo cô: “Nếu em muốn có người ngủ cùng, em có thể ngủ với anh”

 

Kiều Nhã Linh lập tức thu lại nụ cười, trừng mắt với anh, cô hừ một tiếng: “Tôi sẽ không bao giờ ngủ với anh đâu! Anh cũng biết rồi đấy, tôi ghét nhất là ở một chỗ cùng anh, điều đó thật sự khiến tôi khó chị Kiều Nhã Linh trở thành mẹ nuôi của Tiểu Kiệt chứ không có dính dáng gì đến Hoàng Tuấn Khải, tại sao cô lại đi ngủ với anh kia chứ.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc phải ở cùng với Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh đã cảm thấy khó chịu rồ Hoàng Tuấn Khải vốn chỉ nói đùa một câu, không ngờ Kiều Nhã Linh lại phản ứng gay gắt như vậy. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô, mặt anh sầm xuống, không vui nói: “Em nói vậy là có ý gì?”

 

Kiều Nhã Linh khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Tôi nhận nuôi Tiểu Kiệt thì tôi ngủ với thằng bé là chuyện đương nhiên, còn anh với tôi thì đâu có quan hệ gì? Tại sao tôi lại phải ngủ với chồng của người khác? Hoàng Tuấn Khải, chưa lôi được tôi lên giường thì anh chưa từ bỏ phải không? Xin lỗi, nhưng tôi sẽ chỉ ngủ với một mình Tiểu Kiệt mà thôi”

 

Mặt Hoàng Tuấn Khải ngày càng đen, anh nghiến răng nói: “Kiều Nhã Linh, đừng có chọc giận anh”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, người gây chuyện trước không phải là anh sao? Hoàng Tuấn Khải đã là người có gia đình, vợ con. Kiều Nhã Linh nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh, không để anh muốn làm gì thì làm.

 

Kiều Nhã Linh lãnh đạm nói: “Anh đừng nghĩ là sau khi tôi trở thành mẹ nuôi của Tiểu Kiệt thì mối quan hệ giữa anh và tôi sẽ thay đổi, chúng ta vẫn sẽ chỉ là những người xa lạ mà thôi. Tôi thật sự không mong muốn thẳng bé và tôi có gì dính dáng đến anh, nhưng điều kiện ở chỗ anh tốt hơn cho thằng bé nên tôi không thể làm được gì”

 

Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên phanh kít lại. Kiều Nhã Linh nhào về phía trước, cô xây xẩm mặt mày, choáng váng nhìn Hoàng Tuấn Khải.

 

Bàn tay đặt trên vô lăng của anh nổi đầy gân xanh, gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng như đá, ánh mắt anh ẩn chứa sự phẫn nộ đến điên cuồng. Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, xương hàm anh siết chặt, anh u ám nói: “Xuống xe!”

 

Kiều Nhã Linh sững người nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng lặp lại: “Xuống xe, lập tức!”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi nhìn anh, sắc mặt anh âm u đến mức dọa người, thái độ đuổi người của anh vô cùng cương quyết và rõ ràng. Kiều Nhã Linh không nói gì cứ thế bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Hoàng Tuấn Khải lập tức phóng xe lao đi, Kiều Nhã Linh nhìn chăm chằm chiếc xe ô tô của anh, trong lòng vô cùng buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK