Chương 397
Vũ Thế Phong nói rồi quan sát sắc mặt của Kiều Nhã Linh, quả nhiên rất khó coi. Thế nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tin lời Vũ Thế Phong, cô cảm thấy tình cảm mà Hoàng Tuấn Khải dành cho Tiểu Kiệt là của một người cha dành cho người con. Anh không thể nào chỉ coi Tiểu Kiệt là quân cờ để lợi dụng được. Chuyện này thật khó tin!
Kiều Nhã Linh nói: “Chắc anh hiểu nhầm gì rồi, tôi thấy, Hoàng Tuấn Khải thực sự dành tình yêu cho Tiểu Kiệt chứ không phải như anh nói”
Vũ Thế Phong khoanh tay, thở dài nói: “Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải không đơn giản như thế đâu. Đúng là Hoàng Tuấn Khải có quan tâm đến Tiểu Kiệt, nhưng cậu ta cũng rất để ý tới tài sản của ông ngoại mình. Nếu như Tiểu Kiệt không phải là con trai, thì có lẽ không nhận được nhiều tình yêu đến thế. Hoàng Tuấn Khải vô cùng mưu mô nham hiểm, em nghĩ người như cậu ta sẽ sống bằng tình cảm sao?”
Kiều Nhã Linh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện này… tôi quả thực rất khó chấp nhận”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Kiều Nhã Linh đã phần nào tin lời Vũ Thế Phong rồi. Niềm tin của Kiều Nhã Linh trở nên lung lay, cô như vỡ lẽ ra, Hoàng Tuấn Khải chỉ đang lợi dụng con trai của mình để lấy tài sản của người ông ngoại. Vũ Thế Phong nói đúng, Hoàng Tuấn Khải không phải là người đơn giản, anh luôn đặt lợi ích của bản thân lên đầu.
Vũ Thế Phong tiếp tục nói: “Cậu ta không phải cũng từng lừa em Tiểu Kiệt là con trai của một người bạn sao? Chính cậu ta đã bảo anh giả vờ là người họ Kiều kia để lừa em đấy! Nhã Linh, em quá ngây thơ rồi, Hoàng Tuấn Khải từ trước đến giờ vẫn luôn lừa gạt em. Những điều em không biết về cậu ta vẫn còn nhiều lắm”
Kiều Nhã Linh kinh ngạc che miệng, cô biết Hoàng Tuấn Khải nói dối mình chuyện đó, nhưng cô không ngờ người đó lại là Vũ Thế Phong.
Kiều Nhã Linh càng ngày càng nhận ra một điều răng, Hoàng Tuấn Khải thật sự và Hoàng Tuấn Khải trong hồi ức tuổi trẻ của cô khác biệt đến đau lòng. Chàng trai khô khan từng dành hết sự dịu dàng của mình cho cô, chỉ là ảo ảnh do cô tự xây lên mà thôi.
Vũ Thế Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiều Nhã Linh, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh ta dịu giọng nói: “Những lời anh nói với em, từng câu từng chữ đều là thật, em có thể lựa chọn tin hoặc không. Bởi vì anh thích em, nên anh không muốn em phải đau khổ. Chứng kiến em ở bên người từng khiến em tổn thương, thậm chí hết lần này đến lần khác lừa dối em, anh thật sự không đành lòng”
Ánh mắt Kiều Nhã Linh trống rỗng, cô không nói một lời, giống như đã chết lặng. Càng tìm hiểu sự thật, cái giá mà cô nhận được càng khốc liệt. Giống như bóc củ hành tây, từng lớp vỏ được lột ra, đồng nghĩa với nước mắt rơi ngày một nhiều.
Vũ Thế Phong tiến đến, đặt một tay lên vai Kiều Nhã Linh, thở dài: “Anh hi vọng em rời xa Hoàng Tuấn Khải càng sớm càng tốt, đừng lưu luyến những thứ không thuộc về mình. Hoàng Tuấn Khải là người theo chủ nghĩa có lợi cho bản thân, cậu ta sẽ không bao giờ có thể cho em hạnh phúc mà em mong đợi. Anh biết, quá khứ không dễ buông bỏ, tình cảm càng khó lãng quên, nhưng anh vẫn muốn em hãy mạnh mẽ bước về phía trước. Nhã Linh, anh sẽ luôn đợi em”
Vũ Thế Phong xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của Kiều Nhã Linh, sau đó rời đi. Kiều Nhã Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, trầm mặc nhìn bóng lưng của anh ta.
Tiểu Kiệt thấy Vũ Thế Phong đi rồi thì chạy về phía Kiều Nhã Linh, bực bội nói: “Sao chú ấy dám sờ đầu mẹ chứ!
Tiểu Kiệt lầm bầm bất mãn, Kiều Nhã Linh đưa mắt nhìn Tiểu Kiệt, hòn đá trong lòng ngày một nặng thêm. Hóa ra không chỉ cô, mà Tiểu Kiệt cũng bị chính người sinh ra thăng bé lợi dụng. Cả cô và Tiểu Kiệt đều là con cờ trong tay Hoàng Tuấn Khải, anh vì bản thân mà chuyện kinh khủng nào cũng làm ra được. Giống như năm đó, vì không chấp nhận đứa bé trong bụng cô mà nhãn tâm giết chết nó.
Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, thấy cô đang ngẩn người nhìn mình, Tiểu Kiệt gọi một tiếng: “Mẹ, mẹ sao thế ạ?”
Kiều Nhã Linh hơi giật mình, ánh mắt lúc này đã có hồn hơn, cô gượng cười nói: “Không có gì, chúng ta vào trong vườn thú nhé.”
Tiểu Kiệt hồn nhiên không biết chuyện gì, hào hứng cầm tay Kiều Nhã Linh tung tăng đi chơi. Cả buổi chiều hôm ấy, Kiều Nhã Linh chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nhìn Tiểu Kiệt thích thú quan sát các con vật.
Tâm hồn Kiều Nhã Linh trôi dạt đến một phương trời xám xịt, sóng ngầm trong lòng liên tục dao động. Tiểu Kiệt cứ cười đùa không ngớt, Kiều Nhã Linh nhìn thằng bé mà không khỏi xót xa. Cô thấy thương cho Tiểu Kiệt, cũng tội nghiệp cho chính bản thân mình.
Tiểu Kiệt luồn bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay cô, nắm chặt. Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại từ bàn tay ấy, Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt bằng ánh mắt dịu dàng u buồn. Tiểu Kiệt cười tươi: “Mẹ ơi, lần sau chúng ta bảo cả ba tới đây nhé?”
Kiều Nhã Linh không nói gì mà chỉ gật đầu thật nhẹ. Tiểu Kiệt sẽ còn đến đây, Hoàng Tuấn Khải cũng có thể đi cùng thằng bé, nhưng lần tới chắc chắn sẽ không có cô. Tiểu Kiệt không để ý đến biểu cảm khác lạ của Kiều Nhã Linh, liên tục nói chuyện: “Tuần nào cũng đi chơi được như thế này thì thật tốt. Ba là người cuồng công việc, nếu không phải thi thoảng con đòi ba đi chơi thì chắc ba chẳng bao giờ đi đâu” – Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh – “Mẹ ơi, mọi người thường nói con là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, nhưng không chỉ con đâu, ba cũng vậy”