Chương 51 Nhạo báng
Tuyết Phi ở trước mặt, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, đôi mắt kiêu sa hờ hững liếc nhìn Kiều Nhã Linh. So với Tú Quỳnh, Tuyết Phi thực sự không hề thua kém. Có điều bộ đồ trên người cô ta khá đơn giản, vì là quản lý, nên không thể ăn mặc lộng lẫy lấn át diễn viên của mình được.
Tận mắt nhìn thấy kẻ đã gián tiếp giết chết con mình có cảm giác thế nào? Kiều Nhã Linh khó có thể hình dung. Sự giận dữ lan tỏa khắp cơ thể cô, từng tế bào trong người đều gào thét thúc giục cô xông thẳng đến chỗ Tuyết Phi, rồi cho cô ta một trận.
Kiều Nhã Linh cố gắng liên tưởng giọng nói chua ngoa 3 năm trước với gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của người này. Gặp người mà mình từng hãm hại nhưng mặt mày lại không đổi sắc, quả thực là một người phụ nữ khó lường.
“Kiều Nhã Linh?”
Tuyết Phi mở miệng, thanh âm giống hệt năm đó. Cơ thể Kiều Nhã Linh lập tức run lên từng đợt, chôn chân một chỗ không nhúc nhích.
Tuyết Phi không có quá nhiều biểu cảm trên mặt, chỉ là trong đôi mắt có chút ngạc nhiên. Ba năm trước Tuyết Phi đã từng nhìn thấy Kiều Nhã Linh, trong ấn tượng của cô ta Kiều Nhã Linh là một cô gái xinh đẹp nhưng non nơn và ngây ngô. Tuyết Phi là kiểu phụ nữ sắc sảo và trưởng thành, cô ta vô cùng ghét những cô gái giống như Kiều Nhã Linh.
Thế nhưng hiện tại, Kiều Nhã Linh không hề xấu xí rách rưới như cô ta tưởng tượng. Thời gian khiến cho Kiều Nhã Linh càng thêm trưởng thành quyến rũ, da trắng môi hồng, khí chất điềm đạm dịu dàng như hoa nở sớm mai, một vẻ đẹp thanh khiết rung động lòng người. Sự thay đổi này khiến Tuyết Phi không khỏi ghen tị.
Tuyết Phi chán ghét nhìn Kiều Nhã Linh, hất mặt vào bên trong: “Vào đi”
Nhìn bộ dạng cứng đơ như khúc gỗ của Kiều Nhã Linh, Tuyết Phi không khỏi cảm thấy khinh thường. Mặc dù Kiều Nhã Linh đã thay đổi không ít, nhưng bộ dạng vẫn chẳng có chút uy hiếp nào, vậy mà cũng dám đến đây gặp cô ta.
Kiều Nhã Linh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, từng bước tiến vào trong. Căn phòng chỉ có hai người, điều hoà phả hơi lạnh toát, Kiều Nhã Linh khe khế run, bàn tay cô siết chặt, móng tay bấm mạnh vào da thịt.
Tuyết Phi ung dung ngồi một ch: lạng cao quý, hờ hững nói: “Cô xin vào đây làm, chắc cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?”
Kiều Nhã Linh nhếch khóe miệng cứng đờ lên: “Đúng, tôi biết cô là ai”
“Vậy mục đích đến đây của cô là gì? Trả thù tôi sao?”
Tuyết Phi cười nhạt, với thân phận hiện giờ của Kiều Nhã Linh, tiền không có, quyền cũng không, dựa vào gì mà nghĩ có thể gây khó dễ cho Tuyết Phi kia chứ.
Kiều Nhã Linh đã bình tĩnh lại không ít, cô nhìn thẳng vào ánh mắt Tuyết Phi không chút nao núng. Hôm nay cô đến đây là muốn làm rõ chuyện năm xưa, cũng muốn giải quyết ân oán hận thù đè nén suốt bao lâu nay. Người nên lo lắng sợ hãi phải là Tuyết Phi, chứ không phải là cô.
“Cô với Hoàng Tuấn Khải là quan hệ gì?”
Kiều Nhã Linh đã đoán được phần nào danh tính của Tuyết Phi, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.
Tuyết Phi nhướn mày: “Sao? Tò mò à? Quan hệ của tôi với anh ấy là gì, người như cô không có tư cách hỏi”
“Năm xưa có đúng là Hoàng Tuấn Khải bảo cô gọi điện cho tôi không?” – Kiều Nhã Linh tiếp tục lạnh lùng chất vấn.
Bàn tay cầm ly rượu của Tuyết Phi hơi run lên một chút, ngay lập tức cô ta liền bình tĩnh lại. Cô ta nhếch đôi mắt quyến rũ nhìn Kiều Nhã Linh đầy thăm dò, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Đúng vậy! Thì sao?”
Bàn tay Kiều Nhã Linh siết chặt vạt váy, hơi thở trở nên dồn dập hơn: “Tại sao?” Âm cuối của Kiều Nhã Linh run run.
“Tại sao cái gì” Tuyết Phi cau mày.
“Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại buông lời cay nghiệt mạt sát tôi, cho người ép tôi đi phá thai?”
Kiều Nhã Linh gần như hét lên, đôi mắt cô đỏ ngầu, ánh mắt không giấu nổi nỗi đau đớn đang dâng đầy. Tuyết Phi có chút giật mình, nhưng nhanh chóng phá lên cười lớn. Kiều Nhã Linh đờ người nhìn cô ta, Tuyết Phi vẫn cười không ngừng, mãi lúc sau cô ta mới ngừng lại.
“Cô đúng là một cô gái ngây thơ, mấy năm nay cô vẫn chẳng khá hơn chút nào nhỉ? Cô hỏi tại sao cô lại làm thế với cô à? Vì cô không xứng với Hoàng Tuấn Khải! Đối với anh trai nuôi của mình mà lại đem tâm tư không chính đáng, cô đúng là đáng ghê tởm! Anh trai mình đã có vợ chưa cưới, vậy mà cô lại khuyến rũ rồi lôi anh ấy lên giường. Sau khi có con, không phải cô sẽ dùng đứa bé để uy hiếp anh ấy lấy cô sao? Tôi còn lạ gì mấy cái thủ đoạn như vậy”
Ánh mắt Tuyết Phi hiện ra tia khinh thường chế giễu, nếu Kiều Nhã Linh hận cô ta, thì chính cô ta cũng hận Kiều Nhã Linh đến tận xương tủy. Vì cớ gì mà một đứa con nuôi thân phận thấp hèn như Kiều Nhã Linh lại nhận được sự quan tâm chăm sóc của Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Phi luôn cảm thấy Kiều Nhã Linh chính là cái gai trong mắt mình, không đẩy cô xuống thì cô ta sẽ thấy bứt rứt không yên.
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ là người thứ ba, chuyện năm xưa chỉ là một lần nhất thời hồ đồ mà thôi. Nhưng Tuyết Phi lại ngang nhiên gán cho cô tội danh đáng ghê tởm, Kiều Nhã Linh gắn giọng nói: “Cô đừng có ngậm máu phun người, cô chỉ là người ngoài, không biết gì thì đừng có ăn nói hàm hồ! Một đứa trẻ còn chưa ra đời cô lại có thể tàn nhẫn giết chết nó, cô có phải là con người không hả? Cô có biết tội ác mình gây ra rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào không? Người như cô nhất định sẽ sống không yên ổn đâu!”
Tuyết Phi bỏ ngoài tai lời nói của Kiều Nhã Linh, bấy lâu nay cô ta vẫn sống rất tốt, không hề ăn năn chuyện mình làm năm xưa. Thân phận của Kiều Nhã Linh bây giờ cũng chả làm gì nổi cô ta, cô ta đương nhiên chẳng lo sợ chút nào. Tuyết Phi hợm hĩnh nhìn Kiều Nhã Linh, ngữ khí ngả ngớn: “Loại nghiệt chủng ấy sinh ra cũng chẳng ai chào đón đâu. Nếu cô định dùng đứa con ấy để ăn bám nhà họ Hoàng thì thật sai lầm, Hoàng Tuấn Khải sẽ càng chán ghét cô mà thôi. Cô mãi mãi cũng chỉ là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác, tôi chỉ đang thay trời hành đạo, đưa mọi thứ về đúng với quỹ đạo của nó. Giờ nhà họ Hoàng cũng đã rũ bỏ cô rồi, một mình cô có thể làm gì được tôi?”
Lồng ngực Kiều Nhã Linh phập phồng vì tức giận, Tuyết Phi không những không ăn năn mà còn nhạo báng cô và đứa con đã mất của cô.
Hàm răng cô cắn chặt, gương mặt tái nhợt, đúng là giờ đây Kiều Nhã Linh thân cô thế cô, chỉ có một mình đơn độc chiến đấu đòi lại công bằng cho đứa con và mình.
Tuyết Phi vẫn chưa dừng lại, tiếp tục công kích Kiều Nhã Linh: “Gió tầng nào thì gặp mây tầng ấy, cô cũng nên biết thân biết phận, chấp nhận mọi thứ, im miệng sống qua ngày đi. Đừng có đi khắp nơi cắn bậy căn bạt! Nếu tôi không nhầm giờ cô cũng thiếu thốn đủ đường đấy nhỉ?
Nuôi sống thân mình còn chưa xong, lại còn đến đây tìm tôi kiếm chuyện à?”
Tuyết Phi liếc nhìn Kiều Nhã Linh, ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ.
Từng lời của Tuyết Phi khiến lửa giận trong lòng Kiều Nhã Linh phun trào, cô lạnh lùng quát lên: “Cô câm miệng cho tôi! Cô vốn chẳng biết cái gì cả, chỉ dựa vào suy nghĩ thiển cận của bản thân rồi suy diễn đủ thứ. Tôi là người như thế nào không đến lượt cô phán xét, cô hãy nhìn lại lương tâm thối nát của mình đi!”
Tuyết Phi càng nói càng hăng: “Sao hả, không chịu nổi đả kích sao?
Tôi chẳng cảm thấy mình làm sai cái gì cả, đứa trẻ kia còn sống chính là bi kịch cho nó vì có một người mẹ như cô đấy! Hoàng Tuấn Khải giờ đây vứt bỏ cô rồi, anh ấy đã có người vợ vô cùng xinh đẹp, họ chính là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ. Còn cô với đứa con đã chết kia chẳng là cái thá gì trong mắt anh ấy đâu!”
Thân thể Kiều Nhã Linh vì đè nén bi thương và thống khổ mà cứng đờ, cô nở nụ cười chua xót, gương mặt trắng bệch như tờ giấy trắng. Cô không hề rơi nước mắt, đau đớn đã khiến tuyến lệ của cô tê liệt. Kiều Nhã Linh chỉ lặng người ngồi đấy, ánh mắt vô hồn.
Thấy Kiều Nhã Linh không nói được gì, Tuyết phi càng đắc ý.
“Đi lấy cho tôi cốc cafel” – Tuyết Phi khoanh tay ra lệnh.
Kiều Nhã Linh ngồi im không nhúc nhích, bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch. Tuyết Phi nhìn biểu cảm của Kiều Nhã Linh, nhếch miệng cười nhạt.
“Không phải giờ cô không có nổi một công việc, phải bò đến đây xin xỏ tôi sao? Giờ còn làm cao cái gì? Ra khỏi nhà họ Hoàng cô chẳng là cái thá gì cả, đừng tưởng mình vẫn là cô chủ nhà giàu. Nghèo thì đừng có tỏ vẻ! Lấy cafe cho tôi thì tôi còn xem xét cho cô một công việc lau chùi.”
Kiều Nhã Linh không nói không răng đứng dậy đi pha cafe, Tuyết Phi nhìn theo bóng lưng của Kiều Nhã Linh, cười khẩy. Cô ta dương dương tự đắc, cho rằng Kiều Nhã Linh giờ đây không thể lên mặt với cô ta được nữa, phải quỳ gót mà phục vụ cô ta. Tuyết Phi càng hả hê hơn khi cô ta giết chết con của Kiều Nhã Linh, nhưng Kiều Nhã Linh lại không thể làm gì được mình, trong lòng cô ta thỏa mãn vạn phần.
Tiếng cười vui vẻ của Tuyết Phi truyền vào tai Kiều Nhã Linh, sắc mặt cô lạnh băng, bờ môi mất đi huyết sắc, bước chân lảo đảo đi vào trong.
Kiều Nhã Linh cầm cốc cafe nóng bỏng trong tay, nước trong cốc rung lên, bàn tay cô đang run rẩy kịch liệt. Kiều Nhã Linh cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng cứ nghĩ đến đứa con đã mất, mà kẻ có liên quan đến mọi chuyện vẫn còn nhởn nhơ ngồi ngoài kia, Kiều Nhã Linh lại không chịu đựng nổi. Những lời nói nhục mạ, nụ cười kiêu ngạo của Tuyết Phi cứ quanh quẩn trong tai. Kiều Nhã Linh nắm chặt tóc mình, ánh mắt cô hiện lên chút điên dại.
Cô đi thẳng ra ngoài, không để Tuyết Phi kịp đề phòng, Kiều Nhã Linh đổ thẳng toàn bộ cốc cafe còn đang bốc khói lên người Tuyết Phi.
Tuyết Phi hét lên đau đớn, ngã xuống đất ôm mặt gào thét: “Á… Kiều Nhã Linh, cô dám!”
Bộ dạng Tuyết Phi vô cùng thảm hại, gương mặt và bả vai của cô ta đỏ rát lên vì bị bỏng, bộ váy tuyệt đẹp trên người cô ta cũng trở nên lem luốc bẩn thỉu, Kiều Nhã Linh đập chiếc cốc xuống nền nhà, chiếc cốc vỡ thành chục mảnh văng vung vãi xung quanh. Kiều Nhã Linh cúi người nhặt một mảnh sứ lớn, tiến về phía Tuyết Phi đang run rẩy. Gương mặt Kiều Nhã Linh vô cùng đáng sợ, cô cười gắn: “Tôi không thể làm gì được cô ư? Cô nhầm rồi!”