Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 508

 

Anh ta đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, vậy nên chuyện anh ta đột ngột rút khỏi giới giải trí khiến mọi người vô cùng sốc. Vũ Thế Phong có thể lờ mờ đoán ra lý do mà Lương Thế Hào lại có quyết định như vậy.

 

Có lẽ là bởi vì An Kỳ, người bạn thanh mai trúc mã vẫn còn đang hôn mê của Lương Thế Hào. Vũ Thế Phong quay đầu nhìn Kiều Nhã Linh, sắc mặt trầm xuống.

 

Anh ta không hi vọng Kiều Nhã Linh sẽ biết được những chuyện này, anh ta không muốn cô phải đau lòng thêm nữa.

 

Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Cố gắng dìm vụ này xuống cho tôi”

 

Vũ Thế Phong tắt điện thoại, vừa định xoay người lại thì cảm thấy gáy mình đau buốt. Vũ Thế Phong ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

 

Khi Kiều Nhã Linh tỉnh lại, trời đã tối.

 

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên dừng lại trước một thân ảnh. Dưới ánh đèn cam, Hoàng Tuấn Khải đang ngồi cặm cụi gọt táo.

 

Đầu anh hơi cúi xuống, tóc mái che đi đôi mắt chăm chú và nghiêm túc của anh. Hoàng Tuấn Khải đang mặc một bộ comple đen rất sang trọng, có lẽ anh từ lễ đính hôn chạy thẳng đến bệnh viện.

 

Áo khoác anh vắt trên thành ghế, tay áo sơ mi trắng được anh vén lên cao để dễ dàng gọt táo hơn. Hoàng Tuấn Khải gọt táo có chút vụng về nhưng vô cùng cẩn thận, anh chú tâm đến mức không nhận ra Kiều Nhã Linh đã tỉnh lại và đang kinh ngạc nhìn anh.

 

Kiều Nhã Linh nghĩ, có lẽ mình sốt đến mức hoa mắt rồi. Kiều Nhã Linh chớp mắt mấy lần, hình ảnh phía trước chân thực đến mức khiến người ta kinh sợ. Hoàng Tuấn Khải dường như đã nhận ra ánh mắt của Kiều Nhã Linh, anh ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

“Tỉnh rồi à?”

 

Hoàng Tuấn Khải là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ trong căn phòng. Anh đặt quả táo còn đang gọt dở lên đĩa, đứng dậy dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Kiều Nhã Linh rụt người lại, ngơ ngác nhìn anh. Cô vẫn chưa thể tin được Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện ở đây, ngay bên cạnh cô vào lúc này.

 

“Hạ sốt rồi” – Hoàng Tuấn Khải dịu dàng nói.

 

“Sao… anh lại ở đây?”

 

Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô yếu ớt chất vấn anh. Hoàng Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác: “Em có muốn uống gì không? Anh pha nước cam cho em nhé?”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, bàn tay cô siết lại. Hoàng Tuấn Khải phản ứng bình thản và hành động như thể không có chuyện gì xảy ra, sự tự nhiên của anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Tại sao Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện ở đây, không phải bây giờ anh nên ở lễ đính hôn của mình sao? Thế nhưng anh lại ở bệnh viện, ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, cẩn thận và dịu dàng chăm sóc cô.

 

“Tôi hỏi, tại sao anh lại ở đây?”

 

Kiều Nhã Linh lặp lại câu hỏi một lần nữa, lần này thì thanh âm của cô đã cao hơn. Hoàng Tuấn Khải lảng lặng nhìn Kiều Nhã Linh, anh nói: “Biết tin em bị ốm, vậy nên anh đến đây”

 

Câu trả lời của Hoàng Tuấn Khải khiến lộng ngực Kiều Nhã Linh quặn lại. Anh biết thừa đó không phải là điều cô muốn hỏi, nhưng vẫn cố tình trốn tránh. Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy anh nữa. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Anh đi đi, tôi không cần anh chăm sóc.”

 

Mấy phút trôi qua, Kiều Nhã Linh không hề nghe thấy tiếng động nào được phát ra. Dường như Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng nguyên một chỗ, cô còn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh đang dán chặt lên cô. Kiều Nhã Linh mở mắt ra, cau mày nói: “Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Anh làm ơn ra khỏi đây giùm tôi đi”

 

Hoàng Tuấn Khải không những không đi mà còn ngồi xuống ghế, tiếp tục mặt dày bổ táo như không, lại còn đưa một miếng táo cho cô.

 

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, cô hất miếng táo trên tay anh khiến nó rơi xuống đất, cô tức giận nói: “Anh rốt cuộc muốn cái gì nữa? Anh tới đây vì thương hại tôi, hay muốn chọc điên tôi? Hôm nay không phải là ngày đính hôn của anh à, anh chạy đến chỗ tôi tỏ vẻ tử tế để chứng tỏ mình là người tốt sao? Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh hãy biến đi!”

 

Cảm xúc trong lòng Kiều Nhã Linh bùng nổ, cô cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên giận dữ như vậy. Vì ánh nhìn nồng nàn của anh, cử chỉ dịu dàng quan tâm của anh, hay vì những cảm xúc rối ren phức tạp như sóng nước dâng trào đang xô đổ mọi bức tường kiên cố trong cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK