Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy thật nực cười, Vũ Thế Phong thì nói Hoàng Tuấn Khải là người nguy hiểm, còn Hoàng Tuấn Khải lại nói anh ta là người xấu. Hai người họ cứ liên tục nói cô phải tránh xa đối phương.

 

Kiều Nhã Linh ghét nhất là người khác ra lệnh cho mình, cô lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải làm thế? Tôi với anh là gì của nhau à mà anh cấm cản tôi không được gặp người này người kia? Anh nói Vũ Thế Phong không phải là người tốt, vậy anh thì hay ho lắm chắc! Tôi nói cho anh biết tôi gặp gỡ ai là quyền của tôi, anh đừng có xen vào”

 

Anh không yêu cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác can thiệp vào cuộc sống của cô. Có lẽ Vũ Thế Phong nói đúng, Hoàng Tuấn Khải không dễ dàng buông tha cho cô bời cô đang là con cờ trong tay anh.

 

Họ đã ở bên nhau quá lâu, cô đã trở thành một món đồ chơi quen thuộc.

 

mà anh không nỡ vứt đi. Hoàng Tuấn Khải cấm cản cô qua lại với bất cứ người đàn ông nào lại gần cô không phải vì anh ghen, mà bởi anh không muốn ai động vào đồ của anh mà thôi. Hoàng Tuấn Khải chính là kẻ độc đoán và ích kỉ như vậy đấy.

 

Hoàng Tuấn Khải tức giận đập ly nước đang cầm trong tay xuống đất, tiếng thủy tỉnh rơi vỡ truyền qua điện thoại. Kiều Nhã Linh mím chặt môi, đanh giọng nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi không quan tâm anh coi tôi là gì, nhưng tôi sẽ không bao giờ để bản thân bị anh ràng buộc. Tôi có tự do của mình, anh không thể ngăn cấm tôi điều gì”

 

Hoàng Tuấn Khải muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Lồng ngực anh bức bối như sắp nổ tung, và trái tim anh đau đớn không thở nổi. Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: iều Nhã Linh, em hãy lập tức trở về nhà chờ anh trở lại. Anh nhắc lại lần nữa, em không được phép qua lại với Vũ Thế Phong…”

 

Hoàng Tuấn Khải chưa nói xong nhưng Kiều Nhã Linh đã phũ phàng ngắt máy. Kiều Nhã Linh hậm hực vứt điện thoại vào trong túi. Nhớ lại những lời nói vừa rồi của Hoàng Tuấn Khải, cô nở nụ cười khinh miệt.

 

Hoàng Tuấn Khải hành động ấu trĩ như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi. Anh chẳng có tư cách gì để can thiệp vào việc của cô, anh càng ghét cô làm gì, vậy thì cô sẽ càng làm chuyện đó.

 

Ở bên kia, Hoàng Tuấn Khải đang nói thì phát hiện ra một tràng âm thanh “tút tút” vang lên. Lông mày anh nhíu chặt, nôn nóng gọi: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn màn hình, điện thoại đã ngắt kết nối. Gương mặt anh u ám, gan xanh nổi trên trán, anh vứt mạnh chiếc điện thoại xuống đất.

 

Hoàng Tuấn Khải vò tóc, tức giận đạp mấy phát lên bức tường trước mặt. Kiều Nhã Linh gặp gỡ Vũ Thế Phong, không nghe lời anh nói.

 

Hoàng Tuấn Khải không khỏi cảm thấy bất an, anh có cảm giác, người phụ nữ của anh sắp bị người khác đoạt mất rồi. Hoàng Tuấn Khải thả người nằm phịch trên giường, ánh mắt anh lóe lên sự nguy hiểm.

 

Kiều Nhã Linh cứ ngẩn người hồi lâu, sau đó bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Thấy người gọi là An Kỳ, tâm trạng hoảng hốt vừa rồi lập tức được thả lỏng, cô nghe máy: “An Kỳ à?”

 

Giọng nói lo lắng của An Kỳ vang lên:  “Này, cậu đang ở đâu thế? Tớ về nhà mà chẳng thấy ai cả, quần áo của cậu cũng bị thiếu nữa”

 

An Kỳ kết thúc chuyến đi công tác dài ngày thì về thẳng nhà. An Kỳ vui vẻ gọi tên Kiều Nhã Linh nhưng không thấy ai trả lời. Căn nhà sạch sẽ ấm áp thường ngày cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo bởi thiếu bàn tay dọn dẹp của chủ nhà. An Kỳ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Kiều Nhã Linh có lẽ đã không ở nhà một thời gian rồi. Trước đó Kiều Nhã Linh không nói chuyện gì với An Kỳ mà cứ đột nhiên biến mất khiến cô ấy không khỏi lo lắng.

 

Kiều Nhã Linh chợt nhớ ra cô chưa nói chuyện mình đang ở nhà họ Hoàng chăm sóc Tiểu Kiệt với An Kỳ, cô vội vàng trả lời: “Xin lỗi cậu, tớ quên không nói với cậu, mấy hôm nay… tớ ở nhà bạn”

 

An Kỳ nhíu mày: “Bạn nào thế?”

 

Kiều Nhã Linh vốn không có nhiều bạn, người bạn đại học duy nhất cô thân thiết chỉ có An Kỳ. Vậy nên An Kỳ không khỏi nghỉ ngờ. Kiều Nhã Linh bối rối nói: “À, là một người đồng nghiệp ở công ty ấy mà. Bọn tớ khá thân, ở nhà một mình cũng buồn nên qua đó với cô ấy”

 

Kiều Nhã Linh không muốn nói cô đang ở nhà Hoàng Tuấn Khải.

 

Nếu An Kỳ mà biết sự thật cô ấy nhất định sẽ nổi cáu lên mất. Chính Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy hành động của mình quá điên rồ. Hoàng Tuấn Khải chà đạp, vùi dập tình yêu của cô, thế nhưng cô vẫn ở nhà anh, chăm sóc đứa con của anh và người phụ nữ khác. Thật đúng là mỉa mail An Kỳ nghe Kiều Nhã Linh nói vậy thì thở phào: “Thì ra là vậy, làm tớ lo muốn chết!”

 

Kiều Nhã Linh cười nói: “Cậu về An Kỳ trả “Ừ, tớ mới về đến nhà đây. Sắp tới tớ sẽ được nghỉ một thời gian.

 

Lương Thế Hào bị ốm rồi, tất cả các lịch trình của anh ta đều bị hủy cả, thành ra tớ cũng chẳng có việc gì làm”

 

Kiều Nhã Linh có chút lo lắng: “Không nghiêm trọng chứ?”

 

An Kỳ ngồi phịch lên giường, thở dài: “Anh ta gần đây không ăn uống điều độ, lại còn uống rượu nhiều nên bị xuất huyết dạ dày. Bây giờ bạn gái anh ta đang chăm sóc cho anh ta rồi, cũng không quá nghiêm trọng đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK