Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40 Bị xem thường

Kiều Nhã Linh và An Kỳ bước vào một cửa hàng, quần áo ở đây đều là những nhãn hiệu nổi tiếng. Trang phục đẹp mắt, mẫu mã đa dạng, chất liệu đều là hàng tốt. Lâu lắm rồi kiều Nhã Linh mới được thấy những bộ đồ xa xỉ như thế này, nhất thời bị choáng ngợp.

Kiều Nhã Linh đi quanh cửa hiệu, ở đây có rất nhiều đồ đẹp, cô lúng túng không biết chọn cái nào. An Kỳ kéo Kiều Nhã Linh đến một góc, lấy một chiếc váy tơ lụa màu lam nhạt ướm lên người cô. An Kỳ cảm thấy bộ đồ này rất hợp với Kiều Nhã Linh, nhã nhặn, nữ tính, tôn lên làn da trắng nõn của cô.

“Bộ này nhìn rất hợp với cậu, thử mặc xem nào”

Kiều Nhã Linh nhìn bộ quần áo, thì thầm nói: “Đồ ở đây chắc hẳn rất đắt, hay là chúng ta ra chỗ khác mua đi”

Trang phục trong cửa hàng này không có cái nào dưới 2 triệu, trong khi tiền lương của Kiều Nhã Linh còn chưa đến 10 triệu, mua được vài bộ đồ ở đây thì tiền tháng này của cô cũng bay sạch. Kiều Nhã Linh bây giờ là người chỉ tiêu rất tiết kiệm, bảo cô bỏ mấy triệu mua một bộ quần áo là điều không thể.

“Trời ạ, nếu cậu muốn làm trợ lý của Tú Quỳnh thì phải đầu tư chứ! Mới lại dù sao cũng là con gái, ăn diện một chút thì có sao? Cậu đừng sống tằn tiện quá, còn trẻ thì phải hưởng thụ”   An Kỳ kêu lên.

Kiều Nhã Linh làu bàu: “Hưởng thụ rồi thì cả tháng này có mà ăn mì tôm sống qua ngày.”

An Kỳ bật cười: “Thôi được rồi, chúng ta tạm thời mua một hai bộ thôi, có gì tính sau. Trước tiên phải sắm sửa cho buổi đầu tiên gặp Tuyết Phi cái đã”

Kiều Nhã Linh vẫn do dự nói: “Chúng mình đến khu chợ sinh viên mua đồ cũng được mà, ở đấy đồ đẹp mà rẻ, cần gì tốn tiền ở đây”

“Bà cô của tôi ơi, muốn làm ở công ty giải trí thì không thể để bản thân dùng đồ rẻ tiền được, như vậy là hạ thấp giá trị của mình hiểu không? Quần áo của tớ tuy không phải hàng hiệu gì nhưng cũng là mua ở các shop quần áo uy tín, chứ không phải như mấy thứ đồ linh tinh ở chợ đâu. Ở LM rất coi trọng thể diện, người ta sẽ dựa vào trang phục mà đánh giá cậu đó!”

An Kỳ biết Kiều Nhã Linh vì cuộc sống khó khăn mà sinh ra tính tiết kiệm. Trước đó Kiều Nhã Linh bán bao cao su thì An Kỳ không nói, nhưng giờ đã thay đổi môi trường làm việc chuyên nghiệp hơn thì không thể ăn mặc xuề xòa như vậy được.

Kiều Nhã Linh nghe An Kỳ nói vậy đành cầm mấy bộ quần áo An Kỳ đưa, miệng vẫn lẩm nhẩm: “Thực sự đắt quá!”

“Cứ thử đi, thử cũng đâu mất tiền!”   An Kỳ đẩy Kiều Nhã Linh đến phòng thay đồ.

Kiều Nhã Linh đang định bước vào phòng thử quần áo, nhân viên cửa hàng bỗng nhiên bước lại gần họ, nét mặt lạnh nhạt: “Bộ này là hàng từ Mỹ nhập về, giá hơn 3 tỉ khi thử làm ơn cẩn thận một chút”

Kiều Nhã Linh nghe người nhân viên nói thế thì có chút do dự. Đắt như vậy Kiều Nhã Linh mua không nổi, nếu thử mà không mua thì cũng không hay. Kiều Nhã Linh phân vân không biết nên trả bộ đồ về chỗ cũ không thì An kỳ lại ấn vào tay cô, nói: “Cứ thử đi, tớ đi xem vài bộ đồ khác, chốc nữa mang qua cho cậu thử”

Sắc mặt nhân viên có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm.

Kiều Nhã Linh đành phải ôm váy vào phòng thay quần áo. Kiều Nhã Linh cởi bỏ chiếc quần jean và áo sơ mi đã cũ, thay chiếc váy mềm mại lên người. Kiều Nhã Linh rụt rè bước ra ngoài, ngắm nhìn mình trong gương, quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều. Váy dài đến đầu gối, bó eo, trên vai còn để lộ xương quai xanh mềm mại, nhìn vừa quyến rũ vừa yêu kiều. Mặc đồ hiệu lên người, cảm thấy bản thân cũng sang trọng thời thương hơn hẳn.

An Kỳ cầm thêm mấy bộ quần áo bước tới, nhìn Kiều Nhã Linh đứng trước mặt suýt xoa nói: “Đẹp lắm Nhã Linh! Đáng nhẽ cậu nên ăn mặc như vậy từ lâu, người như cậu khoác đồ rẻ tiên là không được, phí phạm vóc dáng trời cho này”

Thân hình Kiều Nhã Linh rất chuẩn, cao gần mét bảy, đôi chân vừa trắng vừa dài, vòng nào ra vòng đấy, có thể nói chính Kiều Nhã Linh đã tôn lên nét đẹp của bộ đồ này. Kiều Nhã Linh đỏ mặt nghe An Kỳ nói, cô cũng rất thích bộ đồ này, có điều giá đắt quá, có lẽ không mua được.

“Thử thêm bộ này đi” An Kỳ lại đưa thêm một chiếc váy màu trà ôm sát người cho Kiều Nhã Linh.

Kiều Nhã Linh liên tục thử mấy bộ đồ, cái nào cũng đẹp cả. An Kỳ ở bên cạnh khen không ngớt lời, thiếu điều muốn mang hết đồ trong cửa hiệu này cho cô thử.

Nhân viên cửa hàng ban đầu cũng không buồn để ý đến Kiều Nhã Linh, nhưng khi vào phòng thử đồ để dọn dẹp, phát hiện ra bộ quần áo Kiều Nhã Linh đang mặc đều là đồ rẻ tiền bán ở vỉa hè. Sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống, xông thẳng ra ngoài, ném quần áo lên người Kiều Nhã Linh.

“Cô mau cởi quần áo trả lại cho chúng tôi đi, mặc mấy thứ đồ ba xu mà dám ló mặt vào đây à?”

Kiều Nhã Linh với An Kỳ đột nhiên bị quát, giật mình nhìn người nhân viên kia. Gương mặt cô ta cáu kỉnh, ánh mắt dè bỉu coi thường, nhìn hai người như mấy kẻ nghèo kiết xác ngoài đâu đường xó chợ. An Kỳ là người phản ứng lại đầu tiên, cô cau mày tiến về phía người kia.

“Cô ăn nói kiểu gì thế? Nhân viên mấy người được phép lên mặt lớn tiếng với khách hàng à?”

Người nhân viên kia cười khẩy, miệt thị nói: “Ở đây chúng tôi chỉ tiếp những người có tiền, loại người dùng đồ rẻ tiền như mấy người, làm ơn đi khỏi cửa hàng này đi!”

Nói xong cô ta hung hăng đi về phía Kiều Nhã Linh, đẩy vai cô: “Cởi bộ đồ này ra, mặc trên người cô đúng là làm bẩn hết đồ của chúng tôi”

Kiều Nhã Linh bị đẩy loạng choạng suýt ngã, An Kỳ giận điên người, xông đến trước mặt cô ta: “Cô làm cái trò gì đấy? Dù chúng tôi có tiền hay không cô cũng không được phép đối xử với chúng tôi như thế!”

“Không có tiền thì đừng có chạm vào đồ ở đây, hỏng cô có đền được không hả? Nhìn bộ dạng mấy người chắc một góc áo cũng không mua nổi, ở đây thể hiện cái gì?”

Người nhân viên liếc nhìn An Kỳ, trông An Kỳ có vẻ biết ăn mặc hơn một chút nhưng đồ trên người cũng chả phải hàng hiệu gì, cô ta càng thêm coi thường hai người hơn.

Gia đình An Kỳ thực ra rất khá giả, nhưng cô ấy vì muốn tự lực cánh sinh nên không nhận trợ cấp của gia đình. Đường đường là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, bị người khác làm nhục như vậy, An Kỳ vô cùng tức giận, nổi nóng tranh cãi với người kia.

“Chủ cửa hàng mấy người đâu, mau gọi ra đây cho tôi! Ở đâu có cái kiểu nhân viên mà phách lối chửi bới khách hàng như vậy? Chúng tôi không giàu nhưng không có nghĩa mua không nổi mấy bộ quần áo của các người. Bây giờ tiếp đón khách hàng dựa vào túi tiền à? Thái độ phục vụ của cô đúng là quá kém, tôi sẽ phản ánh với cấp trên của cô!”

Người nhân viên kia hoàn toàn không để tâm đến lời nói của An Kỳ, vẫn oang oang lên giọng: “Loại người nghèo hèn như cô ông chủ tôi không thèm tiếp đâu! Mấy người mau ra khỏi đây đi, đừng ở đây cản trở việc buôn bán của người khác!”

Trong lúc hai người nói qua nói lại một hồi, Kiều Nhã Linh đã cởi bỏ những bộ đồ kia, mặc lại quần áo bước ra ngoài. Bị một người nhân viên tâm thường miệt thị như thế, trong lòng Kiều Nhã Linh cũng rất khó chịu. Không có tiền liền bị người ta dùng ánh mắt coi thường dè bỉu, đuổi như đuổi tà, như thể hai người họ là thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

An Kỳ kéo tay cô, mặt hằm hăm bước ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng khác, mấy bộ đồ xấu xí như vậy không đáng để bỏ tiền!”

Kiều Nhã Linh quay đầu lại, thấy người nhân viên kia nguýt dài một tiếng, khinh khỉnh nhìn họ. Bước chân của Kiều Nhã Linh bất chợt dừng lại, An Kỳ quay đầu cau mày nói: “Nhanh đi, ở đây thêm nữa tớ không đảm bảo là mình sẽ không đánh người đâu”

“Chúng ta mua”   Kiều Nhã Linh lạnh lùng nhìn người kia, mở miệng nói.

“Hả?”

An Kỳ còn ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị Kiều Nhã Linh lôi tuột vào bên trong. Bị cô ta nói những lời khó nghe như vậy, Kiều Nhã Linh thực sự tức giận. Đây không phải là lân đầu tiên Kiều Nhã Linh bị đối xử bất nhã vì là người không có tiền, cô cũng đã sớm quen rồi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng bỏ qua. Kiều Nhã Linh tuy là cô gái hiền lành, nhưng chạm đến giới hạn của cô, cô nhất định sẽ khiến người kia phải trả giá.

Người nhân viên kia thấy Kiều Nhã Linh lại xông vào liền ngăn cản: “Cô làm gì thị Kiều Nhã Linh nhướn mày: “Sao nào, giờ chúng tôi muốn mua cô cũng không tiếp sao?”

Cô ta khoanh tay cười mỉa mai: “Được thôi, mong là cô mua nổi”

Nói rồi cô ta không buồn để ý đến Kiều Nhã Linh nữa, quay lưng đi tiếp đón khách hàng khác.

“Cậu định mua thật đấy à? Hai chúng ta góp tiền vào cũng không mua được đống này đâu”   An Kỳ lo lắng nói.

Kiều Nhã Linh không nói không rằng, một mực đi vào.

Kiều Nhã Linh cắn môi, chính cô cũng không biết làm sao. Hai người tiến không được lùi cũng không xong, đản đo không biết giải quyết thế nào.

“Hay là chúng ta mua một bộ thôi?”   Kiều Nhã Linh nói.

“Đành như vậy thôi, nếu bọn mình mà bỏ đi, chắc chắn người nhân viên kia sẽ làm khó dễ chúng ta”

An Kỳ gật đầu đồng tình, giờ bọn họ muốn chạy cũng không thoát được, đâm lao thì phải phi theo lao. Hai người cúi xuống xem giá của một bộ, há hốc miệng kinh ngạc.

Ba triệu!

Trời ạ! Đúng là một cái giá cắt cổ! Kiều Nhã Linh không mang thẻ, vừa nãy đi làm tóc trang điểm đã tiêu khá nhiều tiền, hiện giờ tiền mặt trên người không đủ 1 triệu. Kiều Nhã Linh nhỏ giọng hỏi An Kỳ: “Cậu có mang theo nhiều tiền không?”

An Kỳ cúi đầu lục lọi túi xách, sau đó mặt biến sắc nhìn Kiều Nhã Linh.

“Chết rồi, tớ quên mang thẻ rồi, tiền mặt cũng chỉ có hơn một triệu thôi”

An Kỳ và Kiều Nhã Linh nhìn nhau, lúng túng đứng một chỗ, trên tay vẫn cầm các bộ quần áo, ai bước vào cửa hàng cũng liếc nhìn hai người đánh giá. Kiều Nhã Linh thầm than trong lòng, lần này cô lại rước họa vào thân rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK