Chương 446
Trước ánh mắt bình thản của anh, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Cô rất muốn nói mình đã yêu một người, người đó không ai khác chính là anh. Nhưng cô của năm đó quá nhút nhát và tự ti, không dám bày tỏ lòng mình với anh. Kiều Nhã Linh chỉ mím môi, khẽ khàng lắc đầu.
Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, xoa đầu cô: “Yêu một người, dù có khó khăn cách trở thế nào, em cũng sẽ cố gắng hết sức để ở bên người ấy”
Sau đó, anh liên tục bay qua bay lại giữa Việt Nam và Anh để gặp Tuyết Loan. Kiều Nhã Linh cuối cùng đã hiểu lời anh nói có nghĩa là gì.
Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan mỗi người một phương trời, nhưng điều đó không thể ngăn cản hai người ở bên nhau. Tuyết Loan thân thể yếu ớt, quanh năm suốt tháng bệnh tật triền miên. Dù bên cạnh Hoàng Tuấn Khải có biết bao cô gái tuyệt vời hơn, nhưng anh lại gạt bỏ tất cả để ở bên Tuyết Loan.
Kiều Nhã Linh từng hỏi anh: “Tại sao anh lại chọn Tuyết Loan? Cô ấy rõ ràng không quá xuất sắc như những người khác”
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc hồi lâu, sau đó anh nói: “Kiều Kiều, dù cô ấy có thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải ở bên cô ấy. Cô ấy cần anh”
Đó chính là tình yêu.
Một thứ tình yêu mà Kiều Nhã Linh đã vô cùng ghen tị.
Tình cảm mười hai năm của cô và anh, cuối cùng cũng chịu thua trước Tuyết Loan. Anh đã chăm sóc cô bao nhiêu năm, tình yêu cô dành cho anh được bồi đắp từng ngày. Giống như rượu ủ lâu năm, tỏa ra hương thơm nồng đậm. Thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm ấy, thật khó để buông bỏ. Bây giờ Kiều Nhã Linh đã chấp nhận được một điều rắng, bọn họ không thể nào ở bên nhau. Dù rất đau lòng, nhưng cô sẽ chúc phúc cho anh.
Kiều Nhã Linh quyết định đi mua quà cưới cho Hoàng Tuấn Khải, lựa qua lựa lại rất lâu, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bật lửa. Kiều Nhã Linh nói với người bán hàng: “Cho tôi xem cái này”
Nhân viên cửa hàng lấy chiếc bật lửa ra đặt trước mặt cô, mỉm cười nói: “Đây là chiếc bật lửa Zippo cao cấp bản giới hạn, rất được cánh đàn ông ưa chuộng đấy ạ. Nếu chị muốn tặng ai đó thì người đó nhất định sẽ rất thích cho mà xem”
Kiều Nhã Linh ngắm nghía chiếc bật lửa một hồi, cảm thấy nó rất đẹp và hợp với Hoàng Tuấn Khải. Anh cũng hay hút thuốc, có lẽ chiếc bật lửa này sẽ có ích với anh.
Kiều Nhã Linh vốn định mua thứ gì đó đắt tiền và sang trọng hơn làm quà cưới cho anh cũng như trả lại ân tình mười hai năm giữa hai người họ. Nhưng rồi cô vẫn quyết định chọn chiếc bật lửa kia. Người bán hàng cẩn thận gói quà cho cô, cười nói: “Chị rất có mắt nhìn đấy ạ, chắc bạn trai chị sẽ vui lắm khi nhận được món quà này”
Mí mắt Kiều Nhã Linh hơi run lên. Nếu cô nói với người bán hàng rằng đây là món quà cưới cô tặng cho người cô từng yêu đến chết đi sống lại, không biết cô ấy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào. Có lẽ là thương hại, cũng có lẽ là mỉa mai. Kiều Nhã Linh cười gượng: “Tôi không mua tặng bạn trai tôi, đây là món quà cuối cùng tôi muốn tặng cho một người.”
Người nhân viên biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Em xin lỗi ạ”
Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Kiều Nhã Linh lặng lẽ nhìn món quà được gói tỉ mỉ, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn. Cô sẽ không bao giờ có thể tặng quà cho Hoàng Tuấn Khải với tư cách là người yêu.
Hoàng Tuấn Khải đã có người anh mong muốn ở bên cả đời, cô chỉ là một dấu chấm nhỏ trên trang sách cuộc đời của anh mà thôi. Hai người đã từng vô cùng tốt đẹp, nhưng bây giờ lại chẳng thể nhìn nhau nở nụ cười.
Hiện tại cô đã ở một nơi cách anh rất xa, bọn họ từ nay không bao.
giờ gặp lại. Cô muốn gửi tặng anh món quà cuối cùng này, hy vọng cả cô và anh đều sẽ sống thật tốt. Kiều Nhã Linh nói với người nhân viên: “Em gửi món quà này đến Việt Nam cho chị nhé”
“Vâng, chị cho em xin địa chỉ cụ thể”
Kiều Nhã Linh đọc địa chỉ nhà Hoàng Tuấn Khải, cô không muốn trực tiếp đưa món quà này cho anh mà sẽ nhờ người gửi nó đến nhà họ Hoàng. Kiều Nhã Linh cũng không thể gặp Hoàng Tuấn Khải được, vậy nên chỉ còn có cách này mà thôi. Sau khi xong xuôi mọi thứ, Kiều Nhã Linh bước ra ngoài, đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Giống như gánh nặng suốt bao năm qua cuối cùng cũng được trút bỏ, giờ đây trái tim cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nhưng Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy thật hụt hãng, nỗi buồn xâm chiếm khoang ngực cô, lan tỏa khắp ngóc ngách. Khoảng thời gian mười hai năm ở bên Hoàng Tuấn Khải giống như một đoạn phim tua nhanh, lần lượt lướt qua đầu cô.