Chương 161
Từ lúc Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan bước vào quán, sắc mặt Kiều Nhã Linh rất tệ. Người cô cứng đờ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn hai người đang trò chuyện bên dưới đầy phẫn uất.
Tuyết Phi đã luôn để ý đến thái độ của Kiều Nhã Linh, thấy cô có biểu hiện như vậy, cô ta vô cùng đắc ý. Tuyết Phi gõ lên bàn, kéo Kiều Nhã Linh trở về thực tại. Cô †a nở nụ cười giễu cợt, hất mặt nói: “Chắc cô cũng biết nhỉ, chị tôi – Tuyết Loan, chính là vợ chính thức của anh Tuấn Khải.”
Kiều Nhã Linh đương nhiên biết, thậm chí còn biết rất rõ là đằng khác. Vào năm cô 20 tuổi, Hoàng Tuấn Khải đã đính hôn với Tuyết Loan, gia đình hai bên đều có mối quan hệ thân thiết với nhau. Hoàng Tuấn Khải vẫn thường xuyên đi qua đi lại giữa Việt Nam và Mỹ để thăm Tuyết Loan.
Khoảng thời gian ấy, Kiều Nhã Linh đã rất đau khổ, chứng kiến người mình yêu ở bên một người khác không thể không tan nát cõi lòng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, Kiều Nhã Linh không còn chút thông tin nào về anh nữa. Cô đoán anh và Tuyết Loan đã sớm kết hôn với nhau rồi.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Kiều Nhã Linh, trong lòng Tuyết Phi vô cùng vui vẻ. Mặc dù bây giờ, Tuyết Loan vẫn chưa có thể gọi là vợ của Hoàng Tuấn Khải, nhưng đây là điều sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Tuyết Phi kiêu ngạo nói: “Hôm nay tôi gọi cô đến đây chính là để cô nhìn thấy cảnh này. Tôi muốn nhắc nhở cô một điều, Hoàng Tuấn Khải mãi mãi không bao giờ yêu cô. Một kẻ thấp hèn như cô không xứng với anh ấy, người ở bên anh ấy bây giờ, chính là chị tôi”
Tuyết Phi liếc mắt nhìn xuống bên dưới, nhếch miệng nói: “Chính mắt cô cũng nhìn thấy đấy, hai người ấy rất đẹp đôi, họ chính là một cặp trai tài gái sắc. Vậy nên cô đừng có mơ tưởng viển vông, cả đời này cô cũng không thể bước chân vào nhà họ Hoàng một lần nữa được đâu”
Nếu đây chính là ý đồ hôm nay của Tuyết Phi, thì cô ta đã thành công một phần rồi. Kiều Nhã Linh vô cùng tức giận, bả vai cô run lên, bờ môi trắng bệch.
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy kể từ ba năm trước. Sau ngần ấy năm cô mới nhận ra, kẻ thua cuộc trước nay đều là cô.
Kiều Nhã Linh từng yêu Hoàng Tuấn Khải đến mức hồ đồ, quên cả bản thân mình. Nhưng tình cảm của cô chưa từng được anh một lần ngó ngàng tới, điều ấy khiến cô đau đến lòng đến chết đi sống lại.
Kiều Nhã Linh dành cả tuổi trẻ của mình để yêu Hoàng Tuấn Khải, đổi lại là cái chết đầy thương tâm của con cô. Hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Loan, cô đã hiểu vì sao mình thua triệt để đến như vậy rồi. Đúng như Tuyết Phi nói, hai người họ vô cùng xứng đôi.
Kiều Nhã Linh rất ghen tị với Tuyết Loan, vì thứ cô cố hết sức cũng không thể chạm tới, còn cô ấy thì dễ dàng có được.
Tuyết Phi tiếp tục công kích Kiều Nhã Linh: “Từ trước đến nay cô chỉ là một kẻ tiểu tam xen vào giữa hai người họ. Người Tuấn Khải yêu không phải là cô, nhưng cô cứ cố sống cố chết bám lấy anh ấy như đỉa đói. Anh ấy đã có gia đình rồi, thế nhưng cô vẫn không chịu buông tha cho anh ấy, cô còn có liêm sỉ nữa không hả?”
Tuyết Phi càng nói càng hăng, cô ta muốn Kiều Nhã Linh phải gánh chịu tất cả mọi đau khổ.
Những lời cô ta nói chẳng có lời nào là thật, điều cô ta muốn chỉ là khiến Kiều Nhã Linh phải tổn thương, sau đó dứt khoát cắt đứt tình cảm với Hoàng Tuấn Khải. Chỉ có như thế, Hoàng Tuấn Khải mới có thể hoàn toàn buông bỏ Kiều Nhã Linh.
Chuyện xảy ra dạo gần đây khiến cô ta tức đến phát điên, đặc biệt là khi nhận ra Hoàng Tuấn Khải vẫn còn quyến luyến Kiều Nhã Linh.
Cô ta không thể hiểu nổi Kiều Nhã Linh có gì tốt mà khiến anh nhớ mãi không quên đến như vậy. Mối quan hệ của cô ta và Hoàng Tuấn Khải đang rốt tốt, thì Kiều Nhã Linh bông nhiên xuất hiện khiến mặt hồ yên ả gợn sóng.
Sau đó Hoàng Tuấn Khải lại vì Kiều Nhã Linh mà mắng mỏ cô ta, Tuyết Phi không thể chịu nổi điều này, vì vậy cô ta nhất định chia rẽ hai người họ.
Kiều Nhã Linh bị Tuyết Phi liên tục công kích, từ đầu đến cuối cô không cất một lời nào, trầm mặc như một pho tượng. Âm thanh bén nhọn của Tuyết Phi đâm khoét tai cô khiến cô khó chịu không thôi, Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô gắn giọng: “Cô im đi!
Tuyết Phi đương nhiên không dừng lại, cô ta nhếch miệng nói: “Sao hả? Nghe không nổi à? Tôi chỉ nói sự thật thôi, cô làm ơn hãy cút thật xa đi, đừng có mà quấy rầy tới cuộc sống của họ. Điều này sẽ càng làm cho cô trở nên đáng thương hơn mà thôi. Cô đừng có ăn mày quá khứ nữa, Hoàng Tuấn Khải ngày xưa đối tốt với cô cũng chỉ vì thương hại cô, còn với anh ấy bây giờ, gia đình mới là tất cả. Cô chẳng là cái thá gì đâu!”