Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32 Bàn chuyện làm ăn

Kiều Nhã Linh thầm nghĩ, biết vậy cô đã không ở lại, đáng nhẽ dù bằng cách nào cô cũng phải trở về mới đúng. Kiều Nhã Linh hối hận vô cùng, bây giờ trong lòng cô rất khó chịu, ăn một bữa cơm nhưng không khác gì đang tra tấn bản thân.

Kiều Nhã Linh không nói một lời ngồi ăn, một lúc sau Hoàng tuấn Khải mới kết thúc cuộc gọi. Dì Lam mở miệng trêu chọc: “Mới xa nhau tí đã gọi điện rš Hoàng Tuấn Khải cười không nói gì, Kiều Nhã Linh nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm thấy nuốt không trôi. Dì Lam ban đầu còn vui vẻ nói chuyện, nhưng rồi nhận ra không ai hưởng ứng cả, không khí trở nên trầm hơn rất nhiều. Dì khẽ liếc nhìn Hoàng Tuấn Khải rồi nhìn Kiều Nhã Linh, cuối cùng cũng chỉ yên lặng ăn cơm.

Bữa cơm trôi qua khá nặng nề, ăn xong Kiều Nhã Linh xin phép dì Lam về trước. Cô ôm lấy dì, mỉm cười nói: “Cháu về đây ạ, dì giữ sức khỏe nhé!”

Dì Lam dặn dò cô một hồi, còn bảo cô lúc nào rảnh rỗi thì đến đây.

chơi. Kiều Nhã Linh mỉm cười đồng ý, nhưng cô không định trở lại đây nữa, lúc nào muốn gặp dì, cô sẽ hẹn dì ra ngoài chơi.

Kiều Nhã Linh vừa quay đi liền đâm sâm vào một người, cô nhăn mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đứng chắn ở cửa, cô nhíu mày nói: “Tránh ra!”

Hoàng Tuấn Khải vẫn đứng im không nhúc nhích, anh rũ mắt nhìn cô. Cả bữa ăn cô im lặng mặt nặng mày nhẹ, dường như vô cùng bực bội khi anh nghe điện thoại của Tuyết Loan. Một suy nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu khiến anh không khỏi vui vẻ. Hoàng Tuấn Khải cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói: “Em ghen à?”

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Ai thèm ghenl”

Hoàng Tuấn Khải bật cười, tiếng cười của anh khiến cho đáy lòng Kiều Nhã Linh ngứa ngáy. Hoàng Tuấn Khải rất thích bộ dạng ghen tuông khó chịu của cô, trước kia cô luôn thích bám lấy anh, không cho.

cô gái nào tiếp cận anh cả. Chỉ cần anh nói chuyện với ai là liền khó chịu ra mặt, bộ dạng bây giờ của cô chính là như thế.

“Thế em cau có cái gì?”

Đúng là Kiều Nhã Linh cảm thấy không thoải mái khi nghe anh và Tuyết Loan nói chuyện. Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả là việc mình trở nên mờ nhạt lạc lõng khi ngồi ở đây và chứng kiến hạnh phúc của người mình ghét cay ghét đắng.

“Anh đừng có tưởng bở nữa đi phải ngồi cùng bàn ăn với anh thôi Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Vậy sao?”

Kiều Nhã Linh lườm anh: “Đúng vậy!”

Cô đẩy anh ra: “Đừng có tránh đường tôi, tôi phải đi về”

Cô mới đi được mấy mét, Hoàng Tuấn Khải ở phía sau huýt sáo, con Cơm Cuộn ở đâu bỗng nhiên chạy tới, xông thẳng về phía cô. Kiều Nhã Linh sợ hãi hét lên một tiếng, chạy vào trong nhà.

“Sao anh lại gọi con chó này ra? Tôi đã đồng ý ở lại ăn cơm rồi còn gì, chính anh bảo ăn xong sẽ để tôi về cơ mà!” – Kiều Nhã Linh nhìn con chó đang vẫy đuôi bên ngoài, tức giận hỏi.

“Ồ, anh chỉ nói nếu em ở lại ăn cơm thì sẽ bảo nó đi chỗ khác chứ có bảo cho em về đâu” – Hoàng Tuấn Khải mặt dày nói.

“Anh..”

“Được rồi, việc gì phải vộ tôi đơn giản chỉ là thấy khó chịu khi ~ Kiều Nhã Linh bực bội nói.

ở lại đây thêm một lúc nữa rồi hãng đi.”

Anh đúng là quá đáng, bắt ép cô ở lại cô cũng đã ở lại, đến lúc cô muốn về lại lật lọng không cho đi. Ở lại đây để bị anh “ăn” sao? Kiều Nhã Linh thà chết cũng không ở lại.

Kiều Nhã Linh nhìn con chó rồi lại nhìn anh, bực bội nói: “Tôi còn ở đây làm cái gì nữa, anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ, không phải đi làm à? Anh mau xích nó lại đi, tôi còn có việc phải đi”

“Anh rất rảnh, anh có chuyện muốn bàn với em” – Hoàng Tuấn Khải tựa vào cửa nói.

Kiều Nhã Linh nghỉ hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

“Về chuyện mau bao cao su, thế nào, hứng thú không?”

Nghe anh nói muốn bàn về chuyện bao cao su, Kiều Nhã Linh có chút ngập ngừng. Giờ cô đã bị Tôn Hoàng sa thải, sắp tới nhất định sẽ gặp khó khăn về khoản tiền bạc, chỉ có thể trông cậy vào việc bán bao.

cao su mà thôi. Nếu bán được nhiều thì cô đương nhiên sẽ có lợi rồi.

Thấy cô có vẻ đã dao động, Hoàng Tuấn Khải cười nói: “Lên phòng với anh”

Kiều Nhã Linh đứng một chỗ không chịu đi, nghi ngờ hỏi: “Tại sao phải lên phòng của anh? Anh muốn làm gì?”

Hoàng Tuấn Khải buồn cười nói: “Chẳng nhẽ em muốn ngồi giữa nhà bàn chuyện nhạy cảm sao? Nếu để dì Lam biết em đi bán bao cao.

su thì không hay đâu.”

“Em giới thiệu lại sản phẩm đi”

Kiều Nhã Linh cau mày nói: “Tôi đã nói hôm qua rồi còn gì”

“Quên ri Hoàng Tuấn Khải ung dung nói.

Kiều Nhã Linh thực sự muốn xông tới bóp chết anh, hôm qua cô đã tận tâm tận tình nói từng chút một cho anh mà anh cũng không mua, giờ anh lại định giở trò nữa à. Kiều Nhã Linh nhịn cục tức xuống, nếu không phải bị vô cớ đuổi việc, Kiều Nhã Linh sẽ chẳng bao giờ ngồi đây với anh.

“Anh nên nhớ chính anh là người khiến tôi mất việc đấy!” – Kiều Nhã Linh nhắc nhở anh.

“Thì nên bây giờ anh tạo cho em một mối làm ăn để bù đắp đây” — Hoàng Tuấn Khải cười.

Nếu chỉ nhờ mấy cái bao cao su mà có thể bù đắp thì Kiều Nhã Linh đã chẳng phải tức giận. Đối với Hoàng Tuấn Khải, có lẽ những chuyện anh gây ra cho cô chỉ bé bằng hạt cát, nhưng đối với cô đều là những chuyện vô cùng nghiêm trọng. Hoàng Tuấn Khải lúc nào cũng cho răng tiền có thể giải quyết tất cả, nhưng có những chuyện, dù anh có làm mọi cách mà sửa chữa cũng chẳng có tác dụng gì.

Kiều Nhã Linh lại một lần nữa kể một loạt các loại sản phẩm và công dụng của chúng, Hoàng Tuấn Khải ra vẻ rất chăm chú ngồi nghe.

Nói xong thì Kiều Nhã Linh cũng khát khô cả cổ, cô nhìn anh hỏi: “Anh thấy thế nào?”

“Ừm, rất tốt, em biết cỡ của anh rồi đấy, cứ đưa loại tốt nhất và size to nhất cho anh”

Kiều Nhã Linh Kiều Nhã Linh lục túi đồ của mình, chỉ còn vài hộp bao cao su, cô bảo với anh: “Đợi lúc nào có hàng tôi sẽ chuyển cho anh sau.”

Hoàng Tuấn Khải gật đầu: “Được”

Anh lấy từ trong ví một chiếc black card đưa cho cô. Kiều Nhã Linh khó hiểu nhìn anh, hỏi: “Anh đưa cái thẻ này cho tôi làm gì?”

“Em cứ dùng thẻ đi, mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Dùng bao nhiêu thì gửi bao cao su giá trị tương đương cho anh là được”

Kiều Nhã Linh có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại đưa hẳn một chiếc black card cho cô, mật khẩu còn là ngày sinh của cô nữa. Kiều Nhã Linh không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, nhưng cô cũng không từ chối, nhận lấy chiếc thẻ.

Hoàng Tuấn Khải biết vì chuyện sa thải mà trong thời gian tới Kiều Nhã Linh sẽ gặp khó khăn, anh mở lời muốn tìm việc cho cô thì cô không đồng ý. Anh chỉ có thể dùng cách này để giúp đỡ cô mà thôi. Dù không hề thích việc cô làm ở club chút nào, anh bảo thì cô lại không nghe, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

“Thực ra chỉ cần mở miệng, anh sẽ tìm một việc khác cho em. Dù sao cũng không thể trông cậy vào việc bán bao cao su mãi được, công việc này rất nguy hiểm, cũng không được lâu dài”

Kiều Nhã Linh thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu”

Hoàng Tuấn Khải biết ngay cô sẽ trả lời vậy, anh thở dài: “Được rồi”

Anh đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần phía mình. Anh nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy tâm sự và tình cảm, nhưng anh không nói gì, chỉ yên lặng cầm tay cô như thế. Không hiểu sao Kiều Nhã Linh lại không rút tay lại, có thể ánh mắt vừa rồi của anh đã khiến cô thoáng dao động.

“Nếu bây giờ anh nói, thật ra có rất nhiều chuyện em không hiểu, có những thứ không phải là sự thật, em có tin không?” – Anh vuốt nhẹ bàn tay cô, khẽ nói.

Kiều Nhã Linh rũ mắt xuống, Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cô là một mảng lạnh giá, nhìn anh hờ hững và lạnh nhạt.

“Tôi tin vào những điều tôi nhìn thấy và nghe được. Thật ra chúng ta không cần phải đi đến bước đường này, quá khứ không thể thay đổi, tương lai đừng dính dáng đến nhau nữa là tốt nhất. Hôm nay là lần cuối tôi đến đây, mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa”

Lời nói của cô không đay nghiến, không giận dữ, cũng không hề mang bất cứ cảm xúc nào. Cô thực sự mong bọn họ đường ai nấy đi, sống tốt cuộc đời của mình, như vậy đối với cô là đủ lắm rồi. Kiều Nhã Linh không thể chịu đựng được bất cứ nỗi đau nào nữa, chỉ mong mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua, yên yên ổn ổn mà sống.

Hoàng Tuấn Khải trâm mặc nhìn cô, từ từ buông tay cô ra.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây” – Kiều Nhã Linh đứng dậy nói.

Hoàng Tuấn Khải gật đầu: “Anh tiễn em”

Kiều Nhã Linh không phản đối, hai người lặng lẽ đi ra cổng, không nói lời nào với nhau. Ra khỏi căn biệt thự, Kiều Nhã Linh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cô không chần chờ bắt một chiếc xe taxi, không nói gì với Hoàng Tuấn Khải mà nhanh chóng r‹ Hoàng Tuấn Khải nhìn chăm chú chiếc xe cho đến khi nó dần biến mất trên con đường tấp nập, lặng lẽ quay bước vào biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK