Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451

 

Kiều Nhã Linh những tưởng mình đã trải qua chuyện tồi tệ kinh khủng nhất rồi, không còn gì có thể đả kích được cô. Nhưng sự thật mới được hé lộ này đã khiến cô hoàn toàn chết lặng.

 

Quang Đăng nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Kiều Nhã Linh, thích thú nói: “Không ngờ phải không? Chắc cô tưởng Hoàng Tuấn Khải thật lòng yêu thương cô, nên bây giờ cô mới cảm thấy thất vọng, hụt hãng đến mức này. Xem ra cô đúng là chẳng hiểu chút gì về Hoàng Tuấn Khải. Đối với anh ta, cô cũng chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.”

 

Kiều Nhã Linh không nói một lời nào, nhìn cô như thể đã chết. Trái tim này, cơ thể này, được anh hao tâm tổn sức chăm sóc ngần ấy năm, hóa ra chỉ chờ đến ngày nó được lấy đi. Kiều Nhã Linh rất muốn khóc, nhưng cô không nơi nổi một giọt nước mắt nào. Cô giống như đã hóa đá, linh hồn cô cũng bị đày đọa xuống biển sâu.

 

Quang Đăng chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt Kiều Nhã Linh, phản ứng của cô còn kích động hơn cả tưởng tượng của anh ta.

 

Xem ra Hoàng Tuấn Khải thật sự có tác động rất lớn đến Kiều Nhã Linh, anh chính là yếu điểm của cô. Quang Đăng tiếp tục nói: “Nếu không nhờ Hoàng Tuấn Khải, cô đã chết từ lâu rồi. Bây giờ cô nên báo đáp lại ân tình mười hai năm Hoàng Tuấn Khải chăm sóc, nuôi dưỡng cô đi. Hãy ngoan ngoãn chờ đến ngày Tuyết Loan thực hiện ca phẫu thuật. Ít ra cô còn có ích, chứ không phải hoàn toàn vô dụng như bao kẻ khác, cô nên cảm thấy may mắn vì điều đó”

 

Đồng tử Kiều Nhã Linh khẽ dao động, cô nở nụ cười mỉa mai: “Ân tình sao? Tôi thà năm ấy mình cứ thế mà chết đi còn hơn”

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi cô trở thành người nhà họ Hoàng. Sau khoảng thời gian dài sống trong mất mát và tổn thương, cô cuối cùng cũng có nơi để nương tựa. Hoàng Tuấn Khải khi ấy chính là ánh sáng soi rọi cuộc đời cô. Nếu chuyện ngày hôm nay không xảy ra, cô vẫn sẽ vĩnh viễn cho rằng ký ức ấm áp đó là thật.

 

Những gì còn lại cô đang cố gắng níu giữ, cuối cùng đã bị đập vỡ tan tành.

 

Quang Đăng lạnh lùng nói: “Tóm lại bây giờ cô đã ở trong tay bọn tôi, không có ai có thể giúp cô cả. Trước đây vì cô có chút nhan sắc nên Hoàng Tuấn Khải mới đối xử không tệ với cô, đừng có quá ảo tưởng! Không phải cứ xinh đẹp rồi muốn làm gì thì làm đâu. Hoàng Tuấn Khải là người máu lạnh vô tình, nếu không phải cô có trái tim phù hợp với Tuyết Loan, cô đã chẳng sống đến ngày hôm nay”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, lời nói của Quang Đăng như xát muối vào trái tim cô. Vết thương trong lòng cô bị người khác xé toạc ra, máu chảy đầm đìa. Kiều Nhã Linh đau đớn như thể muốn chết đi sống lại, cô run rẩy nói: “Tôi không mang ơn bất kỳ ai, ân huệ mà Hoàng Tuấn Khải ban phát cho tôi, tôi đã trả đủ rồi. Trái tim của tôi chỉ thuộc về tôi, tôi chẳng việc gì phải dâng tặng cho Tuyết Loan. Các người đừng hòng lấy đi bất cứ thứ gì của tôi!”

 

Kiều Nhã Linh cố gắng một cách tuyệt vọng để bảo vệ bản thân.

 

Quang Đăng nói cô phải trả ơn cho Hoàng Tuấn Khải, nhưng ân tình đó đã bị phủi sạch sau một ngày. Anh nuôi dưỡng cô, cho cô hi vọng, sau đó giết chết đứa con trong bụng cô, khiến cô đau đớn thấu tâm can.

 

Bọn họ hòa nhau, không ai nợ ai cả.

 

Quang Đăng hừ lạnh: “Tôi nhắc lại cho cô rõ, lý do duy nhất mà cô tồn tại trên đời chính là để chờ đến ngày này. Ít ra cô đã được sống một phần tư cuộc đời trong sự no ấm, hạnh phúc. Cô nên nhớ ai là người cho cô những thứ đó”

 

Kiều Nhã Linh gay gắt nói: “Thì ra bây giờ tôi phải cảm ơn người đã cho tôi hi vọng sống để chờ một ngày “được” chết sao? Thật nực cười! Tôi cũng nhắc lại lần nữa, trái tim của tôi, các người đừng hòng có được!”

 

Kiều Nhã Linh không chút nao núng đối mắt với Quang Đăng, anh ta khá bất ngờ với sự kiên cường của Kiều Nhã Linh. Quang Đăng thấp giọng nói: “Đây không phải là chuyện mà cô có thể quyết định. Tóm lại hiện tại cô sẽ chưa chết ngay đâu, khi nào Tuyết Loan trở về Anh thì cuộc phẫu thuật mới được diễn ra”

 

Thì ra Tuyết Loan vẫn còn ở Hà Nội, như vậy có nghĩa là cô có thời gian để trốn thoát trước khi bị giết. Kiều Nhã Linh cẩn thận suy nghĩ, bây giờ cô có cầu xin bọn họ cũng vô dụng thôi. Cô phải lấy lại sự bình tĩnh, hoảng loạn chỉ khiến mọi việc càng thêm tồi tệ hơn.

 

Quang Đăng cho người đưa cô đến một căn phòng khác. Thoát khỏi nơi ẩm thấp tối tăm, khi vừa đặt chân ra khỏi cửa, Kiều Nhã Linh đã cảm nhận được sự ấm áp của ánh đèn sáng rực bên ngoài. Kiều Nhã Linh âm thầm quan sát xung quanh, nơi cô vừa ở chính là nhà kho. Mỗi bước chân Kiều Nhã Linh đi đều nhận được vô vàn ánh mắt săm soi của những kẻ mặc áo đen xung quanh.

 

Kiều Nhã Linh được dẫn vào một căn phòng nhỏ đơn giản. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn Quang Đăng, lạnh nhạt nói: “Tôi đói rồi, mang đồ ăn cho tôi”

 

Quang Đăng nhướn mày, nhếch miệng nói: “Hình như cô vẫn chưa ý thức được tình hình hiện giờ của mình thì phải?”

 

Kiều Nhã Linh thờ ơ nói: “Nếu các người không chăm sóc tốt cho tôi, tôi mà gặp chuyện gì, như vậy không phải các người sẽ không có được trái tim thay thế cho Tuyết Loan sao?”

 

Quang Đăng nhìn Kiều Nhã Linh không nói gì, cuối cùng cũng cho người chuẩn bị một chút thức ăn mang lên cho cô. Quang Đăng đi rồi, Kiều Nhã Linh lặng lẽ quan sát căn phòng.

 

Trong này chỉ có một chiếc cửa sổ duy nhất, thật ra nó cũng không thể xem là cửa sổ mà chỉ là một lỗ hổng nhỏ để ánh sáng lọt vào. Căn phòng này gần như khép kín, ngoài cô ra còn có một người làm đang quét dọn. Kiều Nhã Linh tiến lại gần cô ta, nhỏ giọng nói: “Này, cô có biết đây là chỗ nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK