Chương 370
Sau khi Tiểu Kiệt vệ sinh cá nhân xong, Kiều Nhã Linh bế thằng bé lên giường, nhẹ giọng kể những câu chuyện mà thẳng bé yêu thích. Tiểu Kiệt nép sát vào lòng cô, đắm chìm trong thanh âm ngọt ngọt mềm mại của Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh cúi đầu, Tiểu Kiệt đã ngủ say. Cô gấp sách lại, đặt thằng bé lên giường rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi đi xuống tầng hai, Kiều Nhã Linh dừng chân trước phòng để đồ của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh cắn môi, cô đứng tần ngần một hồi. Kiều Nhã Linh vừa định chạm vào tay nắm cửa, sau lưng đột nhiên có người võ nhẹ lên vài cô, Kiều Nhã Linh giật mình quay lại.
Một người làm trong nhà nhìn cô đầy tò mò, hỏi: “Cô vẫn chưa đi ngủ ư?”
Kiều Nhã Linh lúng túng nói: “À, tôi đang định lên phòng đây, cô cứ làm việc của mình đi”
Người kia không nghỉ ngờ gì, chỉ khuyên cô nghỉ ngơi sớm rồi nhanh chóng rời đi. Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, căn phòng này của Hoàng Tuấn Khải không cho phép ai đến, nếu biết cô vào đây, bọn họ nhất định sẽ trách mắng cô.
Kiều Nhã Linh lén lút quan sát xung quanh, thấy không có ai mới từ từ mở cửa phòng ra. Kiều Nhã Linh rón rén đi vào, đóng cửa lại.
Kiều Nhã Linh cho rằng Hoàng Tuấn Khải có khả năng để hộp kẹo ấy ở đây, vậy nên cô quyết định tới tìm nó. Trong này có rất nhiều đồ, vì thế mà việc tìm kiếm khá khó khăn. Đã nửa tiếng trôi qua nhưng Kiều Nhã Linh vẫn không hề thấy chiếc hộp mà mình cần. Kiều Nhã Linh ngồi bệt trên ghế, mồ hôi nhễ nhại, cau mày lẩm bẩm: “Rốt cuộc nó ở đâu nhỉ?”
Kiều Nhã Linh thở dài, chán nản liếc nhìn xung quanh. Bên cạnh cô là một kệ đựng sách, Kiều Nhã Linh tùy ý với lấy một quyển ra xem. Tiêu đề của quyển sách có tên là “Mối tình đầu”, Kiều Nhã Linh vừa mở ra thì có một thứ rơi xuống. Kiều Nhã Linh tò mò nhặt nó lên: “Cái gì đây?”
Đó là một phong thư màu trắng ngà đã hơi ố vàng, có lẽ nó đã có từ rất lâu rồi. Kiều Nhã Linh lật sang bên, trông thấy một hàng chữ nắn nót: [Gửi anh Tuấn Khải.]
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ mềm mại ấy, trái tim bỗng dưng siết chặt.
Trước đây, khi một cô gái muốn bày tỏ tình cảm của mình cho một chàng trai, họ thường viết lời trong lòng mình vào bức thư rồi gửi cho người ấy. Kiều Nhã Linh chậm rãi mở bức thư ra, từng câu từng chữ chất chứa tâm tư tình cảm của thiếu nữ hiện ra trong tầm mắt cô.
[Anh Tuấn Khải, là em, Tuyết Loan đây.
Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không? Lúc ấy, em mới chỉ là một cô bé, trong mắt em thời điểm đó, anh là một chàng trai rất lạnh lùng, xa cách. Em cứ tưởng, chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành bạn, nhưng rồi số phận đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn.
Anh đối xử với em rất tốt, anh luôn mỉm cười lắng nghe những câu chuyện vô vị của em. Anh đánh những kẻ bắt nạt em, và an ủi em những khi em rơi nước mắt.
Dần dần, anh đối với em không chỉ đơn thuần là một người anh nữa, mà là thứ gì đó quan trọng hơn rất nhiều. Nhiều đêm em không ngủ, trong lòng chỉ có hình bóng cao lớn vững trãi cùng gương mặt cương nghị tuấn tú của anh. Tình cảm này, em không muốn cất giấu trong lòng nữa.
Tuấn Khải, em muốn nói, em thích anh.
Em của ngày bé, của thời thiếu nữ, hay khi đã trưởng thành, vẫn sẽ luôn thích anh.] Kiều Nhã Linh hạ bức thư xuống, cô tựa lưng trên tường, lắng lặng nhìn vào khoảng không trước mặt. Kiều Nhã Linh đột nhiên nở nụ cười, thế nhưng môi lưỡi cô lại có cảm giác mản mặn của nước mắt.
Kiều Nhã Linh ở trong căn phòng này, đọc bức thư bày tỏ tình cảm của người phụ nữ anh yêu dành cho anh. Cô tưởng mình là người duy nhất nhận được sự đối xử đặc biệt của anh, nhưng cô đã nhầm. Hai người bọn họ, mới thực sự là dành cho nhau.
Kiều Nhã Linh còn nhớ lần đầu tiên mình gặp Tuyết Loan là khi cô gần mười bảy tuổi. Tuyết Loan khi ấy là một cô gái xinh đẹp duyên dáng, tính cách dịu dàng thùy mị. Cô ta là kiểu phụ nữ yếu đuối mong manh khiến đàn ông muốn che chở. Tuyết Loan đứng trước mặt cô, tà váy trắng bồng bềnh, cất giọng nhỏ nhẹ: “Chào em, chị là Tuyết Loan”
Kiều Nhã Linh khi ấy ngơ ngẩn đứng nhìn Tuyết Loan không chớp mắt. Mãi sau mới lúng túng chào lại, mắt vẫn không rời khỏi Tuyết Loan.
Hoàng Tuấn khải vò tóc cô, giới thiệu đơn giản: “Chị ấy là bạn của anh, gia đình hai bên có quen biết”
Kiều Nhã Linh ngây ngốc gật đầu, nhìn Tuyết Loan và Hoàng Tuấn Khải sánh đôi bên nhau, trai tài gái sắc, thế nhưng khi ấy cô vẫn chưa hề nhận ra điều gì. Thái độ và cách đối xử của Hoàng Tuấn khải dành cho Tuyết Loan rất đỗi bình thường. Hơn nữa cô cũng không thường xuyên thấy họ ở bên nhau. Kiều Nhã Linh cứ cho rằng Tuyết Loan chỉ là một người bạn như anh đã nói, cho đến mấy năm sau, cô nhận được một tin sét đánh.
“Kiều Kiều, anh sẽ đính hôn với Tuyết Loan”
Hoàng Tuấn Khải đã nói những lời ấy vào một ngày hè oi ả, tiếng ve kêu rộn rã át cả tiếng nói cười. Kiều Nhã Linh sững sờ nhìn anh, khó khăn mở miệng: “Tại sao lại là chị ấy? Không phải hai người là bạn à?”
Kiều Nhã Linh hoàn toàn không thể hiểu được, hai người nhìn bên ngoài không mấy thân thiết, thế nhưng lại đột nhiên đính hôn với nhau.