Chương 427
Vũ Thế Phong đã không ít lần bày tỏ tình cảm với cô, anh ta kiên nhẫn ở bên cô, an ủi cô những khi cô buồn. Đặc biệt là lần tỏ tình vô cùng lãng mạn ở Thiên Đường bar, Kiều Nhã Linh vẫn còn nhớ rất rõ.
Kiều Nhã Linh đã từng cảm động, nhưng đó không phải là tình yêu. Có thể Vũ Thế Phong thực sự yêu cô tại thời điểm này, nhưng không có gì chắc chắn tương lai cũng như vậy. Kiều Nhã Linh trân trọng những gì anh ta làm cho cô, nhưng tất cả cũng chỉ có vậy.
Kiều Nhã Linh cúi đầu, cô không thể nào nhìn được vào đôi mắt nồng nàn tình cảm và đầy kỳ vọng của Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh lặng lẽ nói: “Tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh”
Vũ Thế Phong đứng chôn chân tại chỗ, bao nhiêu hi vọng của anh ta cứ thế bị dập tắt không thương tiếc. Gương mặt anh ta cứng đờ, ánh mắt cũng lạnh đi rất nhiều. Vũ Thế Phong buông thõng hai tay bên thân, khó khăn mở miệng: “Anh có thể hỏi tại sao được không?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, nhìn sắc mặt ngưng trệ của Vũ Thế Phong, cô cảm thấy vô cùng áy náy. Vũ Thế Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng những gì cô có thể đáp lại chỉ là lời cảm ơn và xin lỗi.
Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Vết thương của quá khứ vẫn luôn rỉ máu trong lòng tôi, hiện tại tôi rất khó để bắt đầu một tình cảm mới. Hoàng Tuấn Khải là tình yêu đầu tiên của tôi, dù không muốn, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi cần một thời gian dài nữa mới có thể quên đi tất cả. Vũ Thế Phong, anh hãy hiểu cho tôi, tôi rất trân trọng tình cảm của anh nhưng xin lỗi tôi không thể đáp lại. Có lẽ khi tôi đến Singapore, hai chúng ta tạm xa cách một thời gian, anh sẽ nhận thấy tình cảm của anh dành cho tôi không nhiều như anh nghĩ”
Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của Vũ Thế Phong, lần đầu tiên bị từ chối, quả thật rất đau lòng.
Nhưng Kiều Nhã Linh đã n anh ta cũng không thể ép buộc cô, chỉ có thể đợi đến một ngày cô mở lòng đón nhận anh ta. Vũ Thế Phong cố gắng mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ đợi em. Mặc dù anh rất muốn ở bên em ngay lập tức, nhưng anh không muốn em miễn cưỡng dành tình cảm cho anh.
Anh sẽ chờ đến một ngày có thể nhận được cái gật đầu tự nguyện từ em. Em nói rằng khi hai chúng ta xa nhau thì tình cảm của anh dành cho em sẽ phai nhạt phải không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy là em đã sai: Vũ Thế Phong xoa đầu Kiều Nhã Linh, cô cũng cười nói: “Được, tôi cũng hy vọng rằng mình sai.”
Vũ Thế Phong giúp Kiều Nhã Linh lấy hành lý, sau đó đưa cô vào bên trong. Mặc dù Kiều Nhã Linh vừa từ chối Vũ Thế Phong, nhưng bầu không khí giữa hai người không hề gượng gạo khó xử. Vũ Thế Phong tuy buồn nhưng vẫn thoải mái nói chuyện với Kiều Nhã Linh.
Đúng lúc này thì điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông, Vũ Thế Phong vừa nghe máy, giọng nói ồm ồm của ba anh ta lập tức vang lên: “Mày đang ở đâu? Lập tức về nhà đi, Hạ Mai đã trở về rồi.”
Vũ Thế Phong cau mày, Hạ Mai? Anh ta lạnh nhạt nói: “Bây giờ con đang bận, không thể về được”
Vũ Khải Sơn lớn tiếng nói: “Bận cái gì mà bận! Con bé khó khăn lắm mới trở lại, mày về một tí cũng không được à? Mày suốt ngày ăn chơi nhảy múa, bày đặt bận rộn cái gì. Mau về đây cho tao!”
Vũ Thế Phong tức giận nói: “Ba chỉ nghĩ được về con như vậy thôi à? Con có công việc của con, ba đừng có nói như kiểu con chỉ là đứa vô công rồi nghề”
Vũ Khải Sơn mắng: “Mày đừng có mà lằng nhằng, sao mày lại có thể phũ phàng với Hạ Mai như thế hả? Chúng mày lớn lên với nhau, ở bên nhau biết bao năm, vậy mà bây giờ mày không dành nổi một chút thời gian cho nó. Hạ Mai vừa về đã hỏi thăm mày, con bé bây giờ gầy yếu vô cùng, tao nhìn mà không khí giữa hai người không hề gượng gạo khó xử. Vũ Thế Phong tuy buồn nhưng vẫn thoải mái nói chuyện với Kiều Nhã Linh. Đúng lúc này thì điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông, Vũ Thế Phong vừa nghe máy, giọng nói ôm ồm của ba anh ta lập tức vang lên: “Mày đang ở đâu? Lập tức về nhà đi, Hạ Mai đã trở về rồi”
Vũ Thế Phong cau mày, Hạ Mai? Anh ta lạnh nhạt nói: “Bây giờ con đang bận, không thể về được”
Vũ Khải Sơn lớn tiếng nói: “Bận cái gì mà bận! Con bé khó khăn lắm mới trở lại, mày về một tí cũng không được à? Mày suốt ngày ăn chơi nhảy múa, bày đặt bận rộn cái gì. Mau về đây cho tao!”
Vũ Thế Phong tức giận nói: “Ba chỉ nghĩ được về con như vậy thôi à? Con có công việc của con, ba đừng có nói như kiểu con chỉ là đứa vô công rồi nghề: Vũ Khải Sơn mắng: “Mày đừng có mà lằng nhằng, sao mày lại có thể phũ phàng với Hạ Mai như thế hả? Chúng mày lớn lên với nhau, ở bên nhau biết bao năm, vậy mà bây giờ mày không dành nổi một chút thời gian cho nó. Hạ Mai vừa về đã hỏi thăm mày, con bé bây giờ gầy yếu vô cùng, tao nhìn mà xót. Nếu mày còn có là con người thì về ngay lập tức đi”