Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 458

 

Kiến Quốc thấp giọng nói: “Người của chúng tôi vừa đi điều tra, xác định được cô Kiều mấy hôm trước đã ghé vào một cửa hàng, sau đó thì đột nhiên mất tích không chút dấu vết. Khả năng lớn cô Kiều đã bị người khác bắt đi”

 

Cơ thể Hoàng Tuấn Khải bất giác run rẩy, anh mất kiểm soát, lao vụt tới nắm lấy cổ áo Vũ Thế Phong, giáng cho anh ta một cú đấm thật mạnh vào mặt. Vũ Thế Phong loạng choạng ngã xuống đất.

 

Hoàng Tuấn Khải không dừng lại, đè lên người Vũ Thế Phong, điên cuồng đánh anh ta. Không biết bao lâu sau, Hoàng Tuấn Khải hạ bàn tay đỏ ửng dính đầy máu của mình xuống. Hoàng Tuấn Khải Từ trên cao rũ mắt nhìn Vũ Thế Phong nằm bệt dưới đất, gương mặt anh ta như đắm chìm trong biển máu, tanh tưởi và rùng rợn.

 

Hoàng Tuấn Khải lau vết máu lên áo Vũ Thế Phong, gương mặt anh âm u đến đáng sợ: “Nếu không phải vì cậu đưa cô ấy đi, cô ấy đã không xảy ra chuyện.

 

Mẹ kiếp Vũ Thế Phong, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa!”

 

Vũ Thế Phong úp mặt xuống đất ho ra máu, nhìn anh ta thảm hại và tả tơi đến mức đáng thương. Sau khi bị đánh một trận nhừ tử, Vũ Thế Phong lồm cồm bò dậy, máu vẫn không ngừng chảy từ miệng anh ta.

 

Hoàng Tuấn Khải đạp mạnh vào bụng Vũ Thế Phong, anh ta khó khăn lắm mới đứng dậy được lại bị ngã sõng soài. Hoàng Tuấn Khải dẫm vào tay Vũ Thế Phong, anh ta đau đớn hét lên. Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn anh ta bằng ánh mắt chết chóc, lạnh lẽo nói: “Nếu Kiều Kiều có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết chết cậu!”

 

Vũ Thế Phong ôm bụng nằm quản quại dưới đất, anh ta đau đến mức không nói được lời nào. Hoàng Tuấn Khải phất tay nói: “Ném ra ngoài!”

 

Vũ Thế Phong cứ thế bị đuổi ra ngoài, anh ta chật vật đứng dậy.

 

Gương mặt của Vũ Thế Phong sưng vù, anh ta lau máu dính trên mặt mình, chầm chậm bước ra khỏi Hoàng Thịnh trước ánh mắt kinh sợ và tò mò của mọi người xung quanh. Đây là lần đầu tiên một công tử coi trời bằng vung như anh ta bị đối xử tàn bạo như thế này.

 

Hoàng Tuấn Khải đúng là một kẻ đáng sợ! Vũ Thế Phong không thể không thừa nhận mình đã sợ hãi thế nào khi đối mặt với Hoàng Tuấn Khải, nhưng anh ta vân không muốn từ bỏ Kiều Nhã Linh.

 

Vũ Thế Phong không can tâm để mọi chuyện cứ thế nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng Tuấn Khải. Nhưng anh ta không dám nói chuyện với Hoàng Tuấn Khải, chỉ có thể gọi điện cho Kiến Quốc.

 

Sau khi điện thoại được kết nối, Vũ Thế Phong lập tức xổ một tràng: “Anh theo Hoàng Tuấn Khải lâu như vậy, anh nói xem, tại sao Hoàng Tuấn Khải không chịu buông tha cho Nhã Linh? Cô ấy đang sống rất tốt, cậu ta nổi điên với tôi làm cái quái gì chứ? Nếu không phải vì cậu ta, cô ấy đã chẳng phải bỏ đi, người để mọi chuyện ra nông nỗi này là cậu ta mới đúng!”

 

Kiến Quốc không trả lời câu hỏi của Vũ Thế Phong mà chỉ nói: “Cậu Vũ, tôi không thể nói bất cứ điều gì với cậu.

 

Vũ Thế Phong phát cáu, chửi bới loạn xạ, anh ta không thể đấu lại Hoàng Tuấn Khải nên chỉ có thể trút giận vào Kiến Quốc: “Con m* nó, anh cứng đầu và ngoan cố chẳng khác gì Hoàng Tuấn Khải. Anh chuyển lời đến Hoàng Tuấn Khải cho tôi, tôi sẽ chịu trách nghiệm về Nhã Linh, cậu ta không phải bận tâm đến cô ấy nữa. Tôi là người đưa cô ấy đi, tôi cũng sẽ là người đưa cô ấy trở lại, mấy người không phải lo!”

 

Thanh âm lạnh lùng của Kiến Quốc truyền đến: “Cậu Vũ, xem ra vừa rồi chủ tịch vẫn còn nhẹ tay với cậu phải không?

 

Mí mắt Vũ Thế Phong giật giật, quai hàm anh ta đột nhiên trở nên đau nhức. Vũ Thế Phong không nói gì nữa mà cứ thế cúp máy. Anh ta bực bội đá vào tường một cái, sau đó đưa tay sờ lấy mặt mình, suýt xoa rên rỉ.

 

Vũ Thế Phong vẫn còn nhớ cảm giác hoảng loạn tột độ khi con dao sắc bén kia chạm vào da thịt mình. Anh ta sẽ không dại dột mà thách thức Hoàng Tuấn Khải nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh †a chấp nhận từ bỏ Kiều Nhã Linh.

 

Vũ Thế Phong quyết định sẽ đến Singapore tìm Kiều Nhã Linh. Anh ta cũng rất lo lắng khi biết cô biến mất, nhưng anh ta không nghĩ Kiều Nhã Linh gặp phải chuyện tồi tệ như Kiến Quốc đã nói. Anh ta cho rằng, có lẽ cô chỉ đi đâu đó mà thôi. Vũ Thế Phong gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị vé máy bay đi Singapore sớm nhất cho tôi”

 

Vũ Thế Phong cúp máy, ánh mắt hiện lên tia phức tạp. Anh ta nhất định phải tìm được Kiều Nhã Linh trước khi cô bị người của Hoàng Tuấn Khải phát hiện. Như vậy, mọi chuyện mới có thể đi đúng với kế hoạch ban đầu.

 

Kiều Nhã Linh đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm không biết sáng hay tối này được ba ngày rồi. Hằng ngày, cánh cửa phòng này chỉ được mở ra khi có người đến đưa thức ăn cho Kiều Nhã Linh. Cô không thể giao tiếp với bất kỳ ai, chỉ có thể lặng lẽ ngồi trên giường, thất thần nhìn vào khoảng không. Hôm nay, như mọi lần, Kiều Nhã Linh bị tiếng mở cửa đánh thức. Cô mở mắt ra, thấy một người giúp việc đặt bữa sáng đơn giản trên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK