Chương 55 Nói dối
Hoàng Tuấn Khải cuống quýt lau đi những giọt nước mắt của Kiều Nhã Linh, thấy cô như vậy, trong lòng anh rất khó chịu. Kiều Nhã Linh vân khóc nức nở, cô hận anh vì đã giết đứa con của hai người, hận anh vì không yêu cô, nhưng lại hết lần này đến lần khác không đè nén được nhịp đập dồn dập của trái tim trước những quan tâm dịu dàng của anh.
Hoàng Tuấn Khải ôm chặt Kiều Nhã Linh vào lòng, nước mắt của cô thấm ướt vai áo anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt hiện lên tia xót xa. Anh không biết giữa cô và Tuyết Phi xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn cô đã rất đau khổ. Mỗi lần nhìn Kiều Nhã Linh trở nên yếu đuối trước mặt anh, Hoàng Tuấn Khải đều không có cách nào chống đỡ lại được.
“Được rồi, đừng khóc, là anh không tốt, mắng em khiến em tủi thân: Mới mấy hôm trước còn giận anh lắm, nhưng chỉ cần một cử chỉ ân cần của anh, Kiều Nhã Linh liền lập tức mềm lòng. Lúc thấy anh ở đây và trách mắng cô, Kiều Nhã Linh đã rất thất vọng, còn cho rằng anh đứng về phía Tuyết phi, nhưng hóa ra người anh lo lắng lại chính là cô.
Lúc ấy, cảm giác như gánh nặng được trút bỏ, cảm xúc vỡ òa khiến cô không kìm nén được tiếng thổn thức. Thì ra, trong anh vẫn còn có cô.
“Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em, tại anh lo quá”
Hoàng Tuấn Khải khẽ nói, Kiều Nhã Linh úp mặt vào lồng ngực anh thút thít. Thực sự không phải anh cố tính trách mắng Kiều Nhã Linh, chỉ là khi nhìn cô cầm mảnh xứ trong tay, anh đã vô cùng lo lắng và tức giận. Trong mắt anh, Tuyết Phi chẳng hề có chút quan trọng. Chẳng qua là em vợ, nên trước giờ anh đối xử với cô ta không tệ. Nhưng cô ta dám mở miệng chê bai Kiều Nhã Linh ngay trước mặt anh, anh nhất định không để cho cô ta yên.
Một lúc sau Kiều Nhã Linh mới ngẩng đầu lên, mắt cô đỏ ửng, cả gương mặt giống như một trái táo chín, khiến anh vừa buồn cười vừa đau lòng. Hoàng Tuấn Khải bật cười nói: “Em khóc nhìn xấu quái”
Kiều Nhã Linh vẫn còn ngượng ngùng vì để anh ôm một lúc lâu như vậy, nghe anh nói thế liền nổi giận đánh vào người anh. Hoàng Tuấn Khải không phản kháng, anh cúi đầu nhìn vết thương trên tay cô, xử lý nốt. Lúc này anh để ý trên bắp chân cô có vài nốt đỏ, có lẽ là do bất cẩn bị cafe bắn vào. Hoàng Tuấn Khải lại nhớ đến bộ dạng thảm hại vừa rồi của Tuyết Phi, anh hỏi: “Rốt cuộc em và Tuyết Phi có chuyện gì?”
Theo lý hai người họ không hề quen nhau, Tuyết Phi dù tâm địa không tốt nhưng cũng không phải là gặp ai cũng mắng người. Nên khi cô ta cử xử gay gắt như vậy với Kiều Nhã Linh, anh đã khá ngạc nhiên.
Kiều Nhã Linh trước giờ vẫn là một cô gái lương thiện có phần nhát gan, làm những chuyện như hất nước nóng, kề mảnh sứ vào cổ người khác là điều rất khó tin. Kiều Nhã Linh lúc ấy đã phải giận dữ như nào để mà có những hành động như vậy. Tuyết Phi nói Kiều Nhã Linh tự nhiên phát điên xông vào cô ta đòi giết, anh hoàn toàn không tin.
Kiều Nhã Linh tuy đã hết giận anh, nhưng cô vẫn không muốn nói lý do mình làm vậy với Tuyết Phi. Chắc anh đã hoảng hốt lắm khi nhìn cô trở nên như thế cô mang theo nỗi thù hận sâu đậm đến gặp Tuyết Lại, lại nghe cô lại khinh thường cợt cô và đứa con đã mất nên mới mất khống chế mà suýt giết Tuyết Phi. Giờ khi đã bình tĩnh lại, Kiều Nhã Linh không còn xúc động như trước nữa.
“Tôi đến xin việc, không ngờ cô ta biết trước kia tôi từng ở nhà họ.
Hoàng nên dè bỉu thân phận của tôi, nói tôi không xứng với anh, còn nói tôi là kẻ thứ ba nữa. Sau đó thì không nhận tôi vào làm, do quá tức giận nên tôi mới hành động như vậy” = Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói dối.
“Làm sao em biết được mà tìm đến chỗ Tú Quỳnh xin làm?” – Hoàng Tuấn Khải hơi nhíu mày lại.
“Bạn tôi làm ở công ty LM giới thiệu cho” – Kiều Nhã Linh đáp.
Hoàng Tuấn Khải nghe vậy cũng hiểu ra, mấy ngày vừa rồi chắc cô đã phải lo lắng đi tìm việc. Bây giờ xảy ra giằng co với Tuyết Phi đương nhiên sẽ không được nhận vào làm. Chỉ có điều anh không ngờ cô lại tức giận đến mức hành động thiếu lý trí đến vậy, chắc hẳn Tuyết Phi trước đó đã nói những lời rất khó nghe mới khiến Kiều Nhã Linh nổi đóa.
Kiều Nhã Linh đã nói thế, Hoàng Tuấn Khải cũng không nghỉ ngờ gì nữa. Kiều Nhã Linh chống tay muốn đứng dậy, nhưng lại loạng choạng suýt ngã, trước mắt tối sâm. Hoàng Tuấn Khải vội vàng đỡ cô, dìu cô ngồi xuống ghế salon.
“Được rồi, trước hết cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, mặt em xanh lắm, việc làm cứ từ từ cũng được” – Anh nói.
Kiều Nhã Linh trông tiều tụy hơn mấy ngày trước rất nhiều, Hoàng Tuấn Khải nhìn mà không khỏi xót xa. Vừa nãy ôm cô vào lòng anh mới nhận ra cô đã gầy đến mức nào, chỉ hận không thể đưa cô trở về nhà họ Hoàng, sau đó chăm sóc võ béo cho cô.
Mấy ngày vừa qua ăn uống không điều độ, cộng thêm sáng nay không ăn sáng, nên bây giờ Kiêu Nhã Linh bị tụt huyết áp. Trước đó cô cũng hay bị tụt huyết áp nên biết rõ biểu hiện của nó là như thế nào.
Kiều Nhã Linh cảm thấy hoa mắt chóng mắt, đất trời như chao đảo, sắc mặt rất kém, Hoàng Tuấn Khải thấy vậy vô cùng lo lắng.
“Khó chịu lắm à? Anh đưa em đến bệnh viện nhé?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu: “Không cần, tôi bị tụt huyết áp thôi”
Hoàng Tuấn Khải sờ trong túi, lấy ra một viên kẹo nhỏ. Đây là viên kẹo mà lúc ngồi trên xe Tiểu Khải đã nghịch ngợm rồi đút vào túi anh.
Kiều Nhã Linh nhìn mấy viên kẹo đáng yêu trong tay anh, có chút buồn cười. Không hiểu tại sao một người đàn ông trưởng thành lạnh lùng như Hoàng Tuấn Khải lại để kẹo trong túi.
Hoàng Tuấn Khải không chần chờ bóc kẹo cho cô ngậm tạm, tụt huyết áp nếu không có đồ ăn ngay lúc này thì nên nhanh chóng bổ sung chút đồ ngọt. Một lúc sau, Kiều Nhã Linh cảm thấy đỡ hơn, mặt bớt tái, nhưng vẫn còn khá “Anh đi mua chút gì cho em ăn nhé?” – Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải hiện lên tia lo lắng.
“Không cần đâu, ngồi nghỉ một lát là đỡ rồi” – Kiều Nhã Linh nói.
Hai người ngồi yên lặng một lúc, Hoàng Tuấn Khải tiếp tục xử lý nốt vết bỏng trên chân cô. Nhìn cảng chân trắng nõn xuất hiện những vết đỏ khiến anh không khỏi cau mày. Bộ dạng Tuyết Phi còn thảm hại hơn cô nhiều, nhưng Hoàng Tuấn Khải một chút thương xót cũng không có.
Còn Kiều Nhã Linh chỉ bị thương một chút thôi cũng khiến anh đứng ngồi không yên. Kiều Nhã Linh lẳng lặng nhìn anh băng bó vết thương cho mình, bỗng nhiên cô hỏi: “Tuyết Phi lén lút gọi điện nên anh tới đây đúng không?”
Hoàng Tuấn Khải gật đầu: “Ừ”
“Vậy… chắc anh đã nghe hết những lời tôi nói rồi nhỉ?” – Kiều Nhã Linh nhìn anh.
Hoàng Tuấn Khải hơi khựng lại, sau đó nói: “Ừ, nghe thấy rồi”
Kiều Nhã Linh cắn môi, thật ra không phải cô chột dạ, những lời đó đều là cô nghĩ gì nói đấy. Cô thực sự hận anh, không thể chịu đựng được khi thấy cuộc sống của anh vẫn tốt đẹp. Cô chỉ thắc mắc là tại sao sau khi nghe những lời đó anh lại không hề bực bội, vẫn ân cần quan tâm cô. Với tính cách của Hoàng Tuấn Khải, đáng nhẽ anh phải rất tức giận. Nhưng giờ đây, anh vẫn dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô.
“Anh… không giận sao?” – Kiều Nhã Linh nói khẽ.
Hoàng Tuấn Khải hơi ngừng lại, ngước nhìn cô. Khi nghe Kiều Nhã Linh điên cuồng mắng chửi anh trong điện thoại, Hoàng Tuấn Khải đã rất tức giận, anh chỉ muốn xông đến trước mặt cô mà chất vấn. Nhưng trên đường đi anh khi đã bình tĩnh hơn, anh cũng hiểu một phần nào mà cô nói ra những lời tàn nhẫn với anh như vậy. Anh đã khiến cô đau lòng nhiều năm như thế, nên trong lúc nổi giận nói những lời đó cũng không có gì khó hiểu.
Hoàng Tuấn Khải vuốt nhẹ gương mặt gầy gò của cô, Kiều Nhã Linh rất hận anh, anh đương nhiên hiểu. Dù cô có nói trăm ngàn lời khó nghe.
với anh, anh cũng chấp nhận. Nhìn cô phải chịu khổ sở, trong lòng anh rất bức bối. Anh chỉ mong người phải chịu bất hạnh chính là anh chứ không phải là cô.
“Anh không giận, em nói đúng, anh thật sự rất đáng trách. Anh đã khiến em phải chịu nhiều tổn thương, em mắng anh là phải” – Hoàng Tuấn Khải ôn nhu nhìn cô nói.
Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn anh, cô cảm thấy chuyện này có chút khó tin. Hoàng Tuấn Khải vậy mà thẳng thắn thừa nhận là anh sai, khiến cô không khỏi sửng sốt. Kiều Nhã Linh im lặng không nói gì, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nghe tận tai anh nhận lỗi khiến trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút..
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của hai người. Hoàng Tuấn Khải lôi điện thoại ra nhìn rồi đi ra chỗ khác nhận máy. Kiều Nhã Linh lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, loáng thoáng nghe được giọng trẻ con. Cô rũ mắt xuống, bưồn bã nhìn sang chỗ khác.
Lúc Hoàng Tuấn Khải trở lại, Kiều Nhã Linh đang yên lặng suy tư.
Thấy anh lại gần, cô ngẩng đầu nói: “Thôi tôi về đây, anh có việc thì cứ đi đi”
Hoàng Tuấn Khải cũng cảm thấy Kiều Nhã Linh nên về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ừ, để anh đưa em về”
Kiều Nhã Linh vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi cùng bạn, chúng tôi sẽ cùng nhau về”
Ban nãy Kiều Nhã Linh bị tụt huyết áp đã dọa anh sợ, lo rằng cô đi về một mình sẽ không an toàn, nhưng cô đã nói vậy, anh cũng không ép buộc cô. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy em đi đi”
Kiều Nhã Linh cầm túi xách, không nhìn anh, chậm rãi bước ra bên ngoài. Hoàng Tuấn Khải nhìn bóng lưng yếu ớt tiêu điều của cô, trái tim khẽ nhói lên.