Chương 155
Đôi giày này đã được trưng bày ở đây mấy tháng rồi, từ lúc nhìn thấy nó, Kiều Nhã Linh đã vô cùng thích. Thế nhưng cô biết chắc mình sẽ không bao giờ có nổi nó. Mỗi ngày khi đi qua đây, cô đều dừng lại ngắm nhìn đôi giày đó một lúc, như vậy cũng khiến cô mãn nguyện rồi.
Tiểu Kiệt nhìn chăm chằm vào đôi giày kia, không nói lời nào, đi theo Kiều Nhã Linh lên xe buýt. Đến trường mẫu giáo, Kiều Nhã Linh đưa Tiểu Kiệt lên lớp.
Thằng bé cứ nắm tay cô không chịu buông, Kiều Nhã Linh phải dỗ dành mãi cậu mới đi vào. Kiều Nhã Linh dịu dàng nói: “Ngoan, khi nào có thời gian chị sẽ tìm em”
Tiểu Kiệt bịn rịn tạm biệt Kiều Nhã Linh, đứng yên nhìn bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất. Kiều Nhã Linh lại ngồi xe buýt đi đến công ty, hôm nay cô có khá nhiều việc phải làm. Bài báo hôm qua do cô phỏng vấn thu hút rất nhiều lượt đọc, chị Bội còn đích thân khen ngợi cô trong buổi họp ngày hôm nay.
Tâm trạng cả buổi sáng của Kiều Nhã Linh không tệ, đến chiều thì cô nhận được điện thoại của An Kỳ, cô ấy nói: “Nhã Linh, tớ phải đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày tới sẽ không ở nhà”
Kiều Nhã Linh ngạc nhiên: “Cậu mới đi tuân trước xong mà.”
An Kỳ chán nản nói: “Ừ, nhưng lịch trình của diễn viên lên sẵn rồi thì biết làm thế nào”
Kiều Nhã Linh nói: “Dù sao cũng là đi nước ngoài, vẫn thích nhé!”
An Kỳ cười: “Đợi đến lúc về sẽ mua quà cho cậu”
Kiều Nhã Linh cũng cười: “Nhớ đó.”
Kiều Nhã Linh cúp máy, Hoàng Tuấn Khải trầm mặc, trả lại điện thoại cho Kiến Quốc. Việc cô yêu quý Tiểu Kiệt như thế, anh không biết nên vui hay nên buồn. Mặc dù mọi chuyện chỉ là hiểu lâm, nhưng qua đó cũng có thể thấy cô quan tâm đến thăng bé như thế nào.
Ngay sau đó, Hoàng Tuấn Khải đến trường đón Tiểu Kiệt tan học sớm. Tiểu Kiệt bước ra khỏi lớp, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đang đứng sừng sững ở phía trước, không nhanh không chậm tiến về phía anh, vẻ mặt chẳng có chút gì là vui mừng. Hoàng Tuấn Khải lạnh giọng nói: “Nhìn thấy ba mà cái mặt khó chịu thế là sao?”
Tiểu Kiệt không buồn nói chuyện với ba, đi thẳng lên xe. Hoàng Tuấn Khải nghiến răng, lên xe bắt đầu dạy dỗ Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải cứ nói sa sả, Tiểu Kiệt ngồi bên chẳng nói câu nào, tâm hồn cậu bé như trôi dạt ở chân trời nào rồi. Nhận ra thäng bé có vẻ buồn, có lễ vì không được ở bên Kiều Nhã Linh nữa. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Có phải ba lôi con về đâu, chính chị ấy bảo ba đón con về đấy chứ!
Đừng có mà giận dõi với ba, ba chưa đánh đòn con là còn may lắm rồi đói”
Hoàng Tuấn Khải vốn định cho Tiểu Kiệt ở bên Kiều Nhã Linh thêm một ngày nữa, không ngờ cô lại bảo anh đón thăng bé về. Đây vốn không phải quyết định của anh, vậy mà Tiểu Kiệt lại đi giận lẫy anh.
Tiểu Kiệt im lặng từ nấy đến giờ, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Giày.”
Tiểu Kiệt nói một câu không đầu không đuôi, Hoàng Tuấn Khải không hiểu gì cả: “Con nói gì cơ?”
Tiểu Kiệt quay đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, ánh mắt sáng lên: “Chúng ta đi mua giày đi.”