Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304

 

Kiều Nhã Linh liên tục mắng chửi Hoàng Tuấn Khải, anh không hề nổi giận, để mặc cô muốn nói gì thì nói. Trông Kiều Nhã Linh bây giờ vừa ấm ức vừa tội nghiệp, Hoàng Tuấn Khải vô cùng đau lòng, anh biết mình sai rồi. Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, anh hoàn toàn đầu hàng trước những giọt nước mắt của cô: “Ừ, là anh không tốt, anh là kẻ tồi tệ”

 

Kiều Nhã Linh sau khi xả hết những bực tức khó chịu trong lòng, cô dần thôi khóc. Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn ở bên cạnh lau nước mắt cho cô, thấy cô đã bình tĩnh lại rồi, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn khó chịu vì Hoàng Tuấn Khải, cô quay đầu đi không muốn nhìn anh, dáng vẻ giận dỗi của cô khiến anh bật cười. Mặc dù rất muốn ở với cô thêm nữa, nhưng anh vừa đặt vé máy bay đi London gấp, bây giờ phải lập tức đi. Hoàng Tuấn Khải cất giọng nói: “Bây giờ anh có việc cần phải ra nước ngoài một chuyến, có lẽ mấy ngày nữa mới về, em chăm sóc Tiểu Kiệt nhé!”

 

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chậm chạp gật đầu. Vừa nãy suýt nữa cô đã hỏi anh có việc gì mà phải đi nước ngoài, nhưng sau đó cô đã lập tức gạt bỏ nghỉ vấn đó ra khỏi đầu.

 

Hoàng Tuấn Khải đi đâu vốn không phải việc của cô, cô tra hỏi anh để làm gì? Thế nhưng Kiều Nhã Linh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, chuyện chăm sóc Tiểu Kiệt cô đương nhiên sẽ làm, bởi vì cô là mẹ nuôi thăng bé, nhưng cô không muốn đến nhà họ Hoàng. Ở đây khiến cô không thoải mái, cô muốn đưa Tiểu Kiệt về nhà mình.

 

Kiều Nhã Linh nói: “Tôi có thể đưa Tiểu Kiệt đến nhà tôi được không?”

 

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, lập tức phản đối: “Không được!”

 

Hoàng Tuấn Khải thẳng thừng từ chối như vậy khiến Kiều Nhã Linh không khỏi khó chịu, cô xị mặt nói: “Tại sao lại không được? Dù gì cũng là tôi chăm sóc Tiểu Kiệt, tôi đưa thằng bé về nhà để tiện đi lại hơn. Nhà tôi cách nhà anh quá xa, tôi còn phải đi làm nữa, đi lại như vậy rất mệt”

 

Hoàng Tuấn Khải nhàn nhạt nói: “Vậy thì em ngủ luôn ở đây đi”

 

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, ở nhà họ Hoàng một chút thôi cũng đủ khiến cô chán ghét, anh bảo cô ăn ngủ tại đây trong khoảng thời gian anh đi công tác sao? Cô không muốn!

 

Nơi này đã từng rất thân thuộc với cô, nhưng sau ba năm xa cách, nó đã là ngôi nhà của người xa lạ rồi. Kiều Nhã Linh không muốn ở một nơi khiến mình không thoải mái, cô khoanh tay nói với Hoàng Tuấn Khải: “Tôi có nhà, tôi sẽ không ngủ ở đây. Tiểu Kiệt đến ở với tôi chẳng có vấn đề gì cả, sao anh lại không đồng ý? Có phải anh chê chỗ tôi quá tồi tàn phải không? Đúng là nhà trọ của tôi còn không rộng bằng phòng khách của anh, không có điều kiện, tiện nghỉ như ở đây. Nhưng anh cứ yên tâm, tôi hoàn toàn có thể lo được cho Tiểu Kiệt, không để cho thằng bé chịu thiệt thòi”

 

Kiều Nhã Linh cho rằng Hoàng Tuấn Khải đang coi thường chỗ mình ở, vậy nên mới không cho cô đưa Tiểu Kiệt đi. Kiều Nhã Linh biết Tiểu Kiệt ở đây sẽ tốt hơn nhiều so với nhà cô, nhưng thẳng bé cũng rất thích căn nhà nhỏ ấm cúng của cô, vì vậy Kiều Nhã Linh nghĩ đưa Tiểu Kiệt đến nhà mình không phải một ý kiến tồi.

 

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Kiều Nhã Linh, không phải anh chê nhà cô, anh chỉ là muốn hai người ở nhà họ.

 

Hoàng mà thôi. Bất cứ nơi nào ngoài nhà họ Hoàng đều là chỗ nguy hiểm, anh không muốn trong khoảng thời gian anh không có ở đây cô và Tiểu Kiệt lại xảy ra chuyện. Một lần đã là quá đủ rồi, không thấy hai người ở trong tầm mắt của anh thì anh sẽ không yên tâm, vậy nên tốt nhất Kiều Nhã Linh nên đến đây ở.

 

Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Anh không có ý đó, nhưng em chỉ có thể đến nhà họ Hoàng chăm sóc Tiểu Kiệt, anh không đồng ý cho em đưa thằng bé về nhà. Em nghĩ cái chỗ xó xỉnh ý sẽ an toàn hơn ở đây à?”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, không nói gì nữa, cô hiểu anh đang muốn ám chỉ điều gì. Kiều Nhã Linh cũng nhận ra rằng nơi cô ở không hề an toàn, trộm cướp liên miên, để một đứa trẻ ba tuổi ở đó quả thật rất nguy hiểm. Thêm chuyện lần trước cô đã lôi Tiểu Kiệt vào rắc rối khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy ý định này của mình thật quá thiển cận và ngốc nghếch.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh đã dần hiểu ra vấn đề, anh võ lên đầu cô, nói: “Cứ quyết định vậy đi, hãy đến đây chăm sóc Tiểu Kiều Nhã Linh gật đầu, làm theo lời anh nói có lẽ sẽ tốt hơn cho.

 

Tiểu Kiệt. Mặc dù rất chán ghét nơi này, nhưng vì sự bình an của thăng bé, Kiều Nhã Linh sẽ chấp nhận đến đây. Hoàng Tuấn Khải quay người rời đi, lập tức lên xe đến sân bay. Kiều Nhã Linh vẫn ngây ngốc đứng ở cửa nhìn chiếc xe của anh dần biến mất, bất chợt tiếng động ở bên cạnh khiến cô giật mình quay lại.

 

Kiến Quốc đang đứng ở sau lưng cô, gương mặt anh ta lạnh lùng nghiêm túc, anh ta nói: “Cô Kiều, chủ tịch đã cho phép cô đến gặp Tư Hiên rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK