Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200

Tiểu Kiệt điên cuồng phản kháng, cơ thể nhỏ bé dùng hết sức lực quẫy đạp, gào thét khản cả cổ: “Hu hu hu, không muốn về, không muốn về!”

 

Hoàng Tuấn Khải mất một lúc lâu để vật lộn với Tiểu Kiệt, thằng bé bám vào tất cả mọi thứ nó chạm vào được, miệng mếu máo không ngừng nghỉ.

 

Mặt Tiểu Kiệt đỏ bừng, trán nổi cả gân xanh, khóc đến thương tâm, luôn miệng gọi tên Kiều Nhã Linh, dùng ánh mắt đau đớn nhìn cô. Kiều Nhã Linh cắn môi bật khóc, cô rất muốn lao đến cướp.

 

Tiểu Kiệt khỏi tay anh, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn thăng bé bị đưa đi.

 

“Chị ơi, cứu em với!”

 

Giọng Tiểu Kiệt khản đặc, gương mặt giàn giụa nước mặt, khóc đến tắc nghẽn lồng ngực. Tiểu Kiệt dùng hết sức bám vào cánh cửa, gào lên với cô. Kiều Nhã Linh không chịu nổi ánh mắt của thằng bé nhìn mình, cô chạy đến năm lấy tay nó. Hoàng Tuấn Khải dùng sức tách tay thằng bé ra, Tiểu Kiệt ra sức níu chặt vào tay cô, khóc đến thương tâm.

 

Kiều Nhã Linh không ngăn được nước mắt chảy ra, cô nghẹn ngào nói: “Hoàng Tuấn Khải..”

 

Hoàng Tuấn Khải mím môi thành một đường thẳng, nhìn anh có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thật ra lồng ngực anh cũng đang thắt lại vì tiếng khóc của Tiểu Kiệt. Anh biết hành động bây giờ của mình tuyệt tình đến nhường nào, nhưng anh vẫn nhất quyết chia rẽ hai người họ.

 

Điều anh làm cũng chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Kiệt mà thôi.

 

Kiều Nhã Linh đã làm ra một chuyện nhẫn tâm như thế nào có lẽ cô cũng biết, anh không thể để cô và Tiểu Kiệt quá gần gũi được. Tiểu Kiệt sẽ cảm thấy ra sao nếu biết được sự thật, cuối cùng ba người bọn họ sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây. Hoàng Tuấn Khải không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng ấy, vì vậy bây giờ anh phải ngăn chặn chuyện xấu nhất sẽ xảy ra.

 

Hoàng Tuấn Khải mở miệng nói: “Anh không thể”

 

Kiều Nhã Linh tuyệt vọng buông tay Tiểu Kiệt, thằng bé vẫn đau đáu nhìn cô, thấy cô thả tay ra thì hoảng loạn với lấy, nhưng chỉ nắm được không khí mà thôi.

 

Hoàng Tuấn Khải không quay lại, anh sợ khi nhìn vào đôi mắt của Kiều Nhã Linh, anh sẽ mềm lòng mất. Tiểu Kiệt lại khóc nấc lên, thằng bé dân mất sức, mệt lả, đầu gục xuống vai Hoàng Tuấn Khải.

 

Tiếng khóc của Tiểu Kiệt dần bé đi, rồi im hẳn, nước mắt vẫn đọng trên mi mắt, lăn dài trên gò má Tiểu Kiệt.

 

Tiểu Kiệt mệt đến mức ngất xỉu, không còn phản kháng nữa, Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng bế thằng bé ra ngoài. Hoàng Tuấn Khải đi một mạch, không ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh chân trân chạy theo, lặng lẽ rơi nước mắt nhìn Tiểu Kiệt được đưa lên xe. Chiếc xe nổ máy, biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

 

Tiểu Kiệt và Hoàng Tuấn Khải đi rồi, ngôi nhà lập tức chìm vào tĩnh lặng. Kiều Nhã Linh thẫn thờ ngồi xuống ghế, vẻ mặt hoang mang và khổ sở. Phải rất lâu sau cô mới đứng gượng dậy, vệ sinh cá nhân rồi mệt mỏi năm lên giường. Thời gian cứ chậm chạp trôi, Kiều Nhã Linh hoàn toàn không ngủ được. Cô cứ mãi thao thức, lăn lộn trên giường. Không biết bao lâu sau cô mới chập chờn chìm vào giấc ngủ, sau đó mơ thấy gương mặt nhỏ bé đầy nước mắt của Tiểu Kiệt.

 

Thằng bé nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt đau đớn như ghim chặt vào trái tim cô, nước mắt không ngừng trào ra, miệng mếu máo gọi: “Chị ơi, chị ơi…”

 

Kiều Nhã Linh cố gắng đuổi theo Tiểu Kiệt, cô liên tục bị vấp ngã, toàn thân đầy vết thương. Kiều Nhã Linh chạy cật lực, cuối cùng cũng có thể chạm vào tay Tiểu Kiệt.

 

Nhưng cô chưa kịp vui mừng thì Tiểu Kiệt đã vụt tan biến, xung quanh không có một ai cả, nhưng tiếng khóc thảm thương của Tiểu Kiệt vẫn vang vọng: “Chị ơi, em muốn ở bên chị cơ”

 

Kiều Nhã Linh hoảng loạn hét lên: “Tiểu Kiệt, em ở đâu?”

 

Xung quanh đột nhiên không có tiếng động, sau đó khắp nơi đều xuất hình ảnh đôi mắt thê lương và tuyệt vọng của Tiểu Kiệt đang đau đớn nhìn cô. Kiều Nhã Linh giật mình tỉnh giấc, cô thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, sợ hãi nhìn xung quanh.

 

Trời vẫn tối đen, ánh đèn ngủ lờ mờ hắt lên trên giường. Kiều Nhã Linh bất lực ôm đầu mình, nước mắt chảy dài. Cô không nghĩ mình sẽ đau lòng như thế, nhưng ánh mắt Tiểu Kiệt nhìn cô khi ấy khiến trái tim cô quặn thắt lại. Kiều Nhã Linh bỗng trở nên hoảng loạn, cô vội với lấy điện thoại, gọi cho ba Tiểu Kiệt. Cô sẽ nói chuyện rồi thuyết phục anh ta cho Tiểu Kiệt ở cùng mình một thời gian, cô không thể bỏ mặc Tiểu Kiệt như vậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK