Chương 407
Khóe môi Vũ Thế Phong cong lên thành một nụ cười nhẹ nhõm, anh †a tưởng Kiều Nhã Linh nói vậy bởi vì cô không thích anh ta. Hóa ra chỉ bởi anh ta đã quá nôn nóng, nên khiến cô cảm thấy sợ hãi, vô thức tránh né tình cảm của anh ta.
Vũ Thế Phong cười nhẹ: “Được rồi, anh không muốn làm khó em. Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm với em, cũng chờ đợi em mở lòng với anh”
Nói rồi Vũ Thế Phong lấy từ trong túi quần một chiếc hộp nhung màu đen, hướng về phía Kiều Nhã Linh, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền có đính kim cương vô cùng đẹp. Kiều Nhã Linh sửng sốt nhìn Vũ Thế Phong, che miệng không nói lên lời.
Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, thanh âm trầm thấp của anh ta vang lên: “Có lẽ em sẽ cảm thấy chuyện này quá đường đột, em không thể chấp nhận anh vào thời điểm này, và em cần thêm thời gian suy nghĩ.
Không sao cả, anh có thể chờ em. Anh chỉ muốn em hãy thật sự nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của anh và cho anh một cơ hội. Nhã Linh, tình yêu không phải chỉ có một lần trong đời, em hãy buông bỏ chấp niệm của quá khứ. Anh muốn là người mang lại hạnh phúc đến cho em”
Ánh mắt của Vũ Thế Phong đong đầy tình cảm, lời nói của anh ta vô cùng chân thành, khiến người ta đắm chìm vào sự say mê vô tận. Kiều Nhã Linh như thể bị cuốn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, để anh ta dẫn lối vào một mê lộ không thể chạy thoát.
Vũ Thế Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Kiều Nhã Linh, trong lòng cô rối bời và do dự, cuối cùng cô nói: “Tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ về chuyện này” – Kiều Nhã Linh giơ tay nhận lấy hộp nhẫn mà Vũ Thế Phong đưa ra từ này đến giờ, lúng túng nói – “Tấm lòng của anh, tôi đã nhận được rồi”
Vũ Thế Phong vô cùng vui mừng, Kiều Nhã Linh nói như vậy nghĩa là cô đã một phần chấp nhận anh ta. Kiều Nhã Linh trở thành người phụ nữ của anh ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Vũ Thế Phong cười rạng rỡ: “Cám ơn em, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy anh là người đàn ông mà em có thể an tâm tựa vào. Anh thề đấy, em hãy tin ở anh!”
Kiều Nhã Linh trở nên ngượng ngập trước ánh nhìn nồng nàn của Vũ Thế Phong, cô nói: “Tôi vẫn chưa đồng ý mà, tôi nói sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này, hiện tại mối quan hệ của chúng ta vẫn không có gì thay đổi.”
Vũ Thế Phong gật đầu, cười: “Được rồi được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, em đừng cảm thấy nặng nề.
Anh sẽ không ép buộc hay hối thúc em điều gì cả, anh muốn tình cảm của chúng ta phát triển một cách tự nhiên nhất”
Kiều Nhã Linh mím môi không nói gì, trong lòng rối như tơ vò. Mặc dù Kiều Nhã Linh nói cô sẽ suy nghĩ, nhưng cô không biết mình cần phải suy nghĩ cái gì.
Qua những việc Vũ Thế Phong làm cho mình, Kiều Nhã Linh cảm thấy anh ta là một người đàn ông tốt. Tình cảm anh ta dành cho cô chân thành và nồng nhiệt, khiến cô không cách nào từ chối. Vũ Thế Phong nói đúng, cô phải mở ra một cánh cửa mới cho bản thân.
Kiều Nhã Linh sẽ làm thế, nhưng đằng sau cánh cửa này có Vũ Thế Phong hay không, thì cô không chắc chắn.
Cảm động, không phải là tình yêu.
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Vũ Thế Phong, mở miệng: “Tại sao lại là tôi?”
Kiều Nhã Linh không biết điều gì ở bản thân cô khiến Vũ Thế Phong say đắm. Cô không quá xinh đẹp, không biết chiều lòng đàn ông, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.
Cô chỉ là một người bình thường, sống trong một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với Vũ Thế Phong. Một cô gái không thể nào tầm thường hơn như cô, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của công tử nhà họ Vũ?
Vũ Thế Phong mỉm cười, trước ánh mắt tò mò và hoài nghỉ của Kiều Nhã Linh, anh ta nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô, nói: “Nhã Linh, tình yêu thì không có lý do, người anh muốn có, nhất định phải là em. Chúng ta rất khó để giải thích vì sao chúng ta đem lòng yêu một người. Anh yêu em, chỉ đơn giản vì chính em”
Giọng điệu của Vũ Thế Phong vô cùng nghiêm túc, anh ta giờ đây giống như một người đàn ông toàn tâm toàn ý trong tình yêu, chứ không hề giống một công tử trăng hoa bỡn cợt thường ngày. Kiều Nhã Linh lúng túng rũ mắt xuống, tay siết lại.
Bàn tay Vũ Thế Phong từ trên mái tóc Kiều Nhã Linh trượt xuống cổ cô, anh ta đột nhiên nói: “Anh đeo vòng cho em nhé?”
Kiều Nhã Linh lập tức tránh khỏi sự động chạm của Vũ Thế Phong, cô từ chối: “Không cần đâu, về tôi sẽ đeo”
Vũ Thế Phong không ép, anh ta hạ tay xuống, thoải mái nói: “Ừ, lúc nào em đeo cũng được”