Chương 409
Không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, quản gia Tôn tiếp tục nói: “Rốt cuộc thì cháu có chuyện gì thế, sao lại về nhà? Ở đây không phải vẫn tốt ư? Tiểu Kiệt bây giờ đang khóc tỉ tê ở trong phòng, bác sốt ruột quá nên mới gọi iện cho cháu. Tiểu Kiệt vừa nấy còn làm loạn ân đòi gặp cháu, bác dỗ mãi mà không được. Nhã Linh, cháu về đây đi. Nhìn Tiểu Kiệt thế này, bác xót lắm. Bây giờ thằng bé chỉ nghe mỗi mình cháu thôi, cháu không khác gì mẹ thằng bé cả”
Kiều Nhã Linh đưa tay ôm chặt lồng ngực, cô cảm thấy khó chịu quát! Từng lời quản gia Tôn nói đều như kim đâm trên da thịt cô, khiến cô đau đớn vạn phần.
Tiểu Kiệt yêu thương cô như thế nào, cô đều biết cả. Kiều Nhã Linh cũng coi Tiểu Kiệt như là con của mình. Nhưng mà, thằng bé lại là con trai của Hoàng Tuấn Khải. Nơi Tiểu Kiệt ở thuộc về là nhà họ Hoàng, mà Kiều Nhã Linh lại không muốn có một chút liên quan gì đến họ nữa.
Quản gia Tôn sốt ruột nói: “Nhã Linh, cháu nói gì đi chứ!”
Kiều Nhã Linh nắm điện thoại chặt đến nỗi các khớp tay đau nhức, cô căn môi: “Cháu…”
Vũ Thế Phong có thể nhìn ra sự do dự trong đôi mắt của Kiều Nhã Linh, cô là người dễ mềm lòng, cô có thể sẽ trở lại nơi đó. Vũ Thế Phong nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
Nếu cô quay về nhà họ Hoàng, tiếp tục dây dưa với Hoàng Tuấn Khải, cô sẽ lại lún sâu vào tình cảm của Hoàng Tuấn Khải. Như vậy thì Vũ Thế Phong sẽ mất đi cơ hội có được cô, anh ta đã đi đến bước này rồi, anh ta không muốn tay.
không đi về. Vũ Thế Phong lên tiếng khuyên nhủ: “Nhã Linh, em hãy lập tức cắt đứt với bọn họ đi, đừng do dự nữa.
Càng kéo dài càng khó rời đi, đến cuối cùng em sẽ là người mất tất cả.
Dù em có yêu mến Tiểu Kiệt đến đâu đi chăng nữa, thăng bé cũng không phải con của em. Em hà tất phải dành tình cảm cho những người xa lạ? Nếu quay trở lại, em có chắc mình sẽ thoát khỏi móng vuốt của Hoàng Tuấn Khải không? Nhã Linh, anh chỉ khuyên em, đừng một lần nữa khiến bản thân đau khổ như trong quá khứ”
Kiều Nhã Linh mở to mắt nhìn Vũ Thế Phong, cô như thể bừng tỉnh trong cơn mơ. Vũ Thế Phong nói đúng, dù sớm hay muộn cô cũng phải rời xa Tiểu Kiệt, cô không thể ở bên thăng bé mãi được. Cứ lưu luyến ở lại, cô sẽ là người hứng chịu tổn thương.
Hơn nữa, Kiều Nhã Linh sẽ tiếp tục bị Hoàng Tuấn Khải lợi dụng, rồi nhãn tâm chà đạp cô. Cắt đứt càng sớm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn với cô. Kiều Nhã Linh sẽ đau lòng, mất mát, nhưng nỗi đau ấy sẽ nhanh chóng được xoa dịu bởi thời gian.
Kiều Nhã Linh hít một hơi, hạ quyết tâm nói: “Bác Tôn, cháu sẽ không trở về đó nữa. Cháu xin lỗi, còn về Tiểu Kiệt, nhờ bác chăm sóc thăng bé.”
Kiều Nhã Linh không đợi quản gia Tôn trả lời, nhanh chóng cúp máy.
Sợ quản gia Tôn gọi lại, cô còn tắt nguồn điện thoại đi. Vũ Thế Phong nhìn không sót những hành động của Kiều Nhã Linh, anh ta mỉm cười hài lòng: “Em làm như vậy là đúng, đừng cảm thấy áy náy. Em vốn không có liên quan gì đến họ, em không phải chịu trách nghiệm cho bất kỳ ai ở nhà họ Hoàng cả. Em có cuộc đời của riêng mình, em chỉ cần sống cho bản thân là được”
Kiều Nhã Linh mím môi không nói gì, cảm giác day dứt trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt hơn. Những lời Vũ Thế Phong nói không sai, nhưng sao cô vẫn cảm thấy vô cùng bức bối. Kiều Nhã Linh thở dài ảo não, buồn bã nói: “Tôi cũng biết là như thế, chỉ có điều, tôi vẫn thấy mình nhẫn tâm với Tiểu Kiệt quá”
Vũ Thế Phong vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Kiều Nhã Linh, nhẹ giọng an ủi: “Nhã Linh, đó không phải lỗi của em mà. Chính Hoàng Tuấn Khải đã lôi em vào vào mớ rắc rối này, em chỉ đang cố gắng để thoát ra thôi.
Không ai có tư cách gì để trách em hết, em đừng quá để tâm đến nó”
Kiều Nhã Linh không nói gì nữa, cúi đầu trầm mặc. Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng, Vũ Thế Phong thi thoảng lại đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh. Một lúc sau anh ta mở miệng nói: “Nhã Linh, anh đang định mở một công ty ở Singapore, sau này anh sẽ đến đó làm việc. Em có muốn ra nước ngoài cùng anh không? Ý anh là, em đến công ty của anh, sau đó có thể chọn vị trí mà em mong muốn, bắt đầu lại cuộc sống và công việc ở một nơi khác”
Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn Vũ Thế Phong, ngạc nhiên nói: “Anh bảo tôi đến Singapore làm việc cho anh sao?”
Vũ Thế Phong gật đầu, nói: “Thật ra, anh cảm thấy em vẫn không thể buông bỏ được quá khứ.
Ngày nào em còn ở đây, thì vẫn sẽ chạm mặt Hoàng Tuấn Khải, dây dưa mãi không dứt. Em nghĩ thế nào về việc đến phương trời mới, bắt đầu lại từ đầu?”
Chuyện này quá đột ngột, Kiều Nhã Linh vẫn chưa thể tiêu hóa được những gì Vũ Thế Phong nói. Rời khỏi Việt Nam ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Kiều Nhã Linh bối rối nói: “Tôi xin lỗi, nhưng mà việc này… có chút…”