Chương 47 Có bạn trai
Hai ngày sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, An Kỳ đã lôi Kiều Nhã Linh dậy. Kiều Nhã Linh vẫn còn bưồn ngủ, nằm ì trên giường không nhúc nhích. An Kỳ liền nói hôm nay là ngày Tú Quỳnh về nước, bọn họ phải đến sân bay đón cô ấy. Lúc này Kiều Nhã Linh mới bật dậy vội vàng sửa Soạn.
Vì muốn gây hảo cảm cho Tú Quỳnh, An Kỳ bảo Kiều Nhã Linh mặc chiếc váy hôm trước họ mua, sau đó trang điểm kĩ càng cho cô rồi nhanh chóng bắt xe tới sân bay. Lúc đến nơi vẫn còn sớm, An Kỳ ở bên cạnh tranh thủ dặn dò: “Nhã Linh, chốc nữa lúc Tú Quỳnh và quản lý Tuyết Phi đi ra, cậu phải nhanh chóng tiến tới chào hỏi, giới thiệu bản thân, còn phải đỡ hành lý, lân la cùng Tuyết Phi làm quen, rõ chưa?”
Muốn làm trợ lý Tú Quỳnh, thì phải biết lấy lòng Tuyết Phi, đây là điều tối thiểu. Kiều Nhã Linh cũng hiểu rõ điều này, cô nói: “Mình biết rồi”
Mọi thứ đều đã được Kiều Nhã Linh chuẩn bị chu đáo cẩn thận, nhất định cô phải trở thành trợ lý của Tú Quỳnh. Còn Tuyết Phi, cô thực.
sự mong chờ nhìn thấy bộ mặt của cô ta. Kiều Nhã Linh có chút căng thẳng, liếc nhìn đồng hồ mấy lần, trên trán cũng rịn mồ hôi. An Kỳ thấy sắc mặt Kiều Nhã Linh không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Từ hôm ở KeangNam trở về, tinh thần Kiều Nhã Linh vẫn luôn bất ổn. Cô thường xuyên thất thần, mặt mày ủ dột, chán chường, có lúc An Kỳ còn thấy cô lặng lẽ rơi nước mắt. An Kỳ không dám hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, mà có hỏi Kiều Nhã Linh cũng chắc chắn không nói. An Kỳ sợ cô bị chuyện đó ảnh hưởng, lát nữa thể hiện không tốt thì sẽ không được nhận vào làm.
Đúng là tâm trạng Kiều Nhã Linh mấy ngày nay không được tốt, nhưng hiện giờ cô không để ý đến nó nữa, điều cô lo lắng hồi hộp là chẳng mấy chốc nữa sẽ nhìn thấy Tuyết Phi kẻ gián tiếp giết con cô.
Kiều Nhã Linh hít thở thật sâu, cười nói: “Không có gì, chỉ là lo lắng lát nữa phải gặp Tú Quỳnh ấy mà”
An Kỳ nói: “Cứ bình tĩnh, lo lắng là hỏng việc”
Kiều Nhã Linh gật đầu, sau khi gặp Tuyết Phi, cô nhất định phải hỏi cho rõ mối quan hệ của cô ta với Hoàng Tuấn Khải là gì. Kiều Nhã Linh với cô ta không thù không oán, sao cô ta lại có thể độc ác chĩa mũi dao về phía cô. Những chuyện này, Kiều Nhã Linh sẽ từ từ tìm hiểu.
“Sắp đến giờ rồi”
An Kỳ nhìn đồng hồ, đã đến bảy giờ. Người ở sân bay ngày một nhiều hơn, nháo nhác đi lại. Còn mười năm phút nữa, đoàn người Tú Quỳnh sẽ xuất hiện. Kiều Nhã Linh cắn chặt môi, nhịp tim cũng gia tăng tốc độ. Đối với người bình thường mà nói, mấy phút đồng hồ này chẳng là gì cả, nhưng với Kiều Nhã Linh, từng giây trôi qua đều là sự khẩn trương mất bình tĩnh, vô cùng dày vò. An Kỳ ở bên cạnh hoàn toàn không biết chuyện gì, ngược lại còn vui vẻ mong chờ được thấy Tú Quỳnh.
Thời gian chậm chạp trôi qua, vào lúc này, một đoàn người từ cửa ‘VIP đi ra. Hơn mười người đàn ông mặc vest đen đi xung quanh, bảo vệ an toàn cho người ở giữa. Kiều Nhã Linh nheo mắt nhìn, Tú Quỳnh một thân kiêu sa, tóc rũ ngang lưng, mắt đeo kính đen, từng bước chân yểu điệu duyên dáng, khí chất thanh cao nhã nhặn. Rất nhiều fan hâm mộ cùng cánh nhà báo bao vây, liên tục chụp ảnh xin chữ ký.
An Kỳ phấn khích kéo tay Kiều Nhã Linh: “Nhanh lên, họ ra rồi. Không hổ danh là ngôi sao nổi quái”
Tú Quỳnh ngoài đời so với trên màn ảnh xinh đẹp hơn gấp vạn lần, An Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Tú Quỳnh, không khỏi kích động cảm thán, mắt nhìn không rời. Nhưng người Kiều Nhã Linh quan tâm không phải là Tú Quỳnh, cô đảo mắt nhìn, nhanh chóng phát hiện ra một người phụ nữ cao gầy đi phía sau Tú Quỳnh.
Cô ta mặc một chiếc váy dài trơn màu lam, mái tóc xõa thẳng, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt sắc bén kiêu ngạo. Kiều Nhã Linh kéo áo An Kỳ vẫn còn đang phấn khích bên cạnh, hỏi: šng, cô ấy đẹp.
“Người phụ nữ kia là Tuyết Phi phải không?”
An Kỳ nhìn theo hướng Kiều Nhã Linh chỉ, gật đầu nói: “Đúng vậy”
Kiều Nhã Linh lập tức cứng người, nhìn chằm chằm cô ta. Tuyết Phi đi ở phía sau kéo vali cho Tú Quỳnh, bộ dạng cô ta rất xinh đẹp, mỉm cười thân thiện với mọi người, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, ký ức đen tối lần lượt hiện về, giọng nói cay nghiệt chói tai của Tuyết Phi lại quanh quẩn bên tai.
Thì ra người phụ nữ có gương mặt lừa gạt người này chính là Tuyết Phi.
Kiều Nhã Linh cắn chặt răng, âm thanh ồn ào ở sân banh biến mất, đầu cô ong ong, cơ thể lạnh lẽo, trái tim điên cuồng đập trong lồng ngực, cả người cô trở nên lạnh lẽo. An Kỳ thấy đám người Tú Quỳnh đang bước gần về phía mình, vội kéo Kiều Nhã Linh đi.
“Nhanh lên, mau đến chào chị Phi!” Nhưng Kiều Nhã Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, sắc mặt cô tối sầm, ánh mắt chứa đầy sự thù địch. Tuyết Phi tiến lại ngày một gần, An Kỳ khó hiểu quay lại giục: “Bọn họ sắp đi rồi, cậu làm gì thế?”
“Tớ vào nhà vệ sinh một chút.”
Kiều Nhã Linh bất chợt quay người đi, An Kỳ hoảng hốt gọi lại: “Nhã Linh, Nhã Linh!”
Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng khó thở, đầu óc choáng váng, cô cảm tưởng như thể một giây nữa thôi mình sẽ ngã xuống. Kiều Nhã Linh loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, tựa vào tường khó khăn hít thở.
Vừa nhìn thấy Tuyết Phi, toàn thân Kiều Nhã Linh lập tức run rẩy, miệng lưỡi khô đắng, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trong đầu cô, khiến đầu cô như muốn nổ tung.
Kiều Nhã Linh tiến đến vặn vòi nước, hất nước lên mặt. Làn nước lạnh lẽo khiến Kiều Nhã Linh trấn tĩnh lại đôi chút, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Kiều Nhã Linh hít sâu một hơi, cổ vũ bản thân phải mạnh mẽ trả thù cho đứa con của mình, không được phép sợ hãi lùi bước.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng bước ra ngoài, ra đến cửa bất ngờ va phải một người. Kiều Nhã Linh không ngước mắt lên, cúi đầu nói một tiếng “xin lỗi” rồi bước đi. Nhưng người kia bất thình lình giữ lấy cổ tay Kiều Nhã Linh, kéo cô lại. Kiều Nhã Linh không đề phòng bị kéo ngã nhào vào lồng ngực người kia, cô cau có ngẩng đầu, lập tức sững sờ.
“Em làm gì ở đây?” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Hoàng Tuấn Khải?” Kiều Nhã Linh kinh ngạc nói.
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt, đôi mắt sắc bén nhìn cô gái sắc mặt cô chút tái nhợt đang tròn mắt nhìn mình. Mới hai ngày trong gặp, cô dường như lại gầy đi thì phải. Hoàng Tuấn Khải có chút xót xa, cô lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng.
Kiều Nhã Linh lùi về phía sau, giữ khoảng cách với anh. Hai người kể từ ngày hôm đó không hề liên lạc lại với nhau, hôm nay bất thình lình gặp anh ở đây, Kiều Nhã Linh có chút bối rối xen lẫn buồn bã. Cô cúi đầu không nói gì, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hoàng Tuấn Khải, cô cắn môi, xoay rời muốn bỏ đi.
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng giữ cô lại, không vui nói: “Em chạy cái gì?”
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nhìn anh: “Buông tay!”
Hoàng Tuấn Khải càng nắm chặt hơn, không cho Kiều Nhã Linh đi.
“Rốt cuộc em đến sân bay làm gì?”
Kiều Nhã Linh cười mỉa mai, không phải anh vốn dĩ không coi cô là gì sao, vậy thì quan tâm việc cô đến đây để làm gì. Kiều Nhã Linh cũng chẳng có nghĩa vụ phải trình bày với anh, cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến anh”
Hoàng Tuấn Khải cau mày, dường như cô ngày càng bài xích anh, có lẽ những lời nói vô tình của anh hôm đó đã làm tổn thương cô. Sau khi cãi nhau với Kiều Nhã Linh, về nhà Hoàng Tuấn Khải liền đập phá hết đồ đạc, khiến toàn bộ người ở nhà họ Hoàng vô cùng khiếp sợ. Sau khi phát tiết cảm xúc, anh lại cảm thấy thực hối hận. Anh biết mình không nên làm vậy, nhưng khi ấy vì quá tức giận mà anh đã không chủ được lời nói của mình.
“Chủ tịch Hoàng, anh đứng trước cửa nhà vệ sinh lôi kéo người khác khá là bất nhã đấy, mời anh buông tay ra cho!”
Kiều Nhã Linh ngước nhìn Hoàng Tuấn Khải, khí sắc trên mặt anh rất tệ, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt. Nghe cô nói vậy, mí mắt anh liền run nhẹ, cổ tay cô bị siết mạnh hơn. Kiều Nhã Linh khế kêu đau, trừng mắt nhìn anh. Bộ dạng khó chịu này của anh là sao? Người nên tức giận phải là cô mới đúng!
“Xin lỗi, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả, tôi không muốn nói chuyện với người lạ, anh đi đi” Kiều Nhã Linh không buồn nhìn anh, thản nhiên nói.
Quan hệ giữa bọn họ trong mắt Kiều Nhã Linh chính là như vậy, chỉ là người xa lạ không hơn không kém. Nhờ một câu nói chí mạng của anh đã khiến cô hoàn toàn thức tỉnh, triệt để gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của mình.
“Chỉ là người xa lạ sao?” Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười, nụ cười của anh có chút khổ sở.
Hoàng Tuấn Khải tiến sát về phía cô, cúi người nói: “Em đừng có nằm mơi”
Kiều Nhã Linh tức giận đẩy anh ra, Kiều Nhã Linh cảm thấy anh thật vô lý, lúc thì anh âu yếm dịu dàng, lúc thì anh nói ra những lời tổn thương cô, Kiều Nhã Linh không hiểu rốt cuộc anh muốn thế nào nữa.
Hai người đã có cuộc sống riêng rồi, hà cớ cứ dây dưa không dứt.
“Thế còn anh thì sao? Anh đến đây làm gì?” Kiều Nhã Linh khoanh tay nói.
Anh đáp gọn lỏn: “Đón người”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, cũng không hỏi là ai. Anh nói đi đón người, tình cờ hôm nay Tuyết Phi về nước. Nói không chừng, hôm nay anh đến đây chính là để gặp cô ta. Suy nghĩ này của Kiều Nhã Linh càng khiến cô chắc chắn hai người có mối quan hệ nào đó với nhau. Hoặc có một khả năng nữa, người anh đến đón chính là Tuyết Loan vợ của anh đang ở Mỹ. Hồi cô còn ở nhà họ Hoàng, sau khi xác nhận hôn ước, Hoàng Tuấn Khải vẫn thường xuyên đi Mỹ để gặp Tuyết Loan. Nghĩ như vậy, kiều Nhã Linh càng cảm thấy bực bội, cô đột nhiên muốn chọc giận anh, khiến anh phải chịu đả kích.
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đi đón bạn trai đấy! Bạn trai tôi mà thấy tôi ở với anh sẽ không vui, nên anh mau biến đi!”
Từ trước đến giờ Kiều Nhã Linh chưa bước vào mối quan hệ yêu đương với bất kì chàng trai nào. Hồi mới học năm nhất đại học, có đàn anh năm 3 điên cuồng theo đuổi cô, nhưng cô không hề thích anh ta.
Sau khi Hoàng Tuấn Khải biết chuyện, anh lập tức đá anh ta ra khỏi trường học. Kể từ đó, không còn một chàng trai nào trong trường dám lại gần cô nữa.
Quả nhiên sau khi cô vừa dứt lời, gương mặt Hoàng Tuấn Khải lập tức tối sầm, cổ tay Kiều Nhã Linh bị anh bóp như muốn nứt ra, thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên: “Bạn trai?”
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu đối diện với anh, ánh mắt không chút sợ hã “Đúng! Bạn trai! Sao hả, chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai ư? Anh vẫn còn cho rằng tôi còn đem lòng tương tư anh sao? Thật xin lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi, tôi không còn thích anh một chút nào hết! Bạn trai bây giờ của tôi tốt hơn anh nhiều, còn vô cùng đẹp trai, anh chẳng là cái thá gì cả”
Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng u ám, không khí xung quanh như đóng băng.