Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221

 

Kiến Quốc nhìn Kiều Nhã Linh qua gương, lại nói: “Vậy nên… cô cũng đừng giận chủ tịch”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, khi nghe Kiến Quốc nói Hoàng Tuấn Khải luôn ở bên Tiểu Kiệt không rời để chăm sóc thằng bé, cơn giận của Kiều Nhã Linh đã không cánh mà bay rồi.

 

Nhìn bộ dạng tiều tụy bây giờ của anh lại càng khiến cô đau lòng, cảm giác tự trách dâng trào trong lòng cô. Cô thật sự đã nghĩ sai về anh, Hoàng Tuấn Khải bị cô trách mắng cũng không lên tiếng giải thích, vì vậy mới khiến cuộc tranh cãi của bọn họ trở nên tồi tệ hơn.

 

Ngón tay Hoàng Tuấn Khải hơi cử động, anh nhìn Kiến Quốc vẫn đang ba hoa ở phía trước, trầm mặc không nói gì. Hoàng Tuấn Khải trước đó vẫn còn rất tức giận, xen vào đó là một chút cảm giác bất công. Hoàng Tuấn Khải dẫu bị hiểu lầm cũng chưa bao giờ lên tiếng giải thích, anh không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì sau lưng mình.

 

Cô cùng Kiến Quốc tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chủ tịch sai tôi đi đón cô là điều tôi không ngờ đến nhất, chắc cô cũng hiểu mà đúng không ha ha”

 

Kiến Quốc nói rồi lại liếc nhìn Kiều Nhã Linh, hai người ở phía sau anh ta mỗi người một biểu cảm, tuy không còn căng thẳng như trước nhưng không khí vẫn chưa hề thoải mái. Kiến Quốc thầm nghĩ, có lẽ mình vẫn phải cố gắng thêm.

 

“Đúng là không ngờ” – Kiều Nhã Linh lẩm bẩm.

 

Cô đương nhiên hiểu ý Kiến Quốc muốn nói, Hoàng Tuấn Khải vì Tiểu Kiệt mà phá bỏ quy tắc của bản thân, điều ấy chứng tỏ anh là một người có tình cảm và trách nghiệm.

 

Kiều Nhã Linh vốn cho rằng anh là kẻ lạnh lùng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng thật ra không phải như vậy.

 

Nếu anh không yêu mến, quan tâm đến Tiểu Kiệt thì đã không cho cô và thằng bé gặp nhau. Có lẽ khi nhìn Tiểu Kiệt đau ốm nằm trên giường, trái tim anh đã trở nên mềm yếu.

 

Anh không đành lòng nhìn Tiểu Kiệt suy sụp như vậy, thế nên quyết định đón cô tới nhà họ Hoàng thăm thằng bé. Kiều Nhã Linh càng nghĩ càng không giận nổi Hoàng Tuấn Khải, anh quan tâm đến Tiểu Kiệt như thế khiến cô rất cảm động.

 

Nếu Kiến Quốc mà không nói, có lẽ cô sẽ mãi mãi hiểu lầm anh đối xử tệ với Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh nói với Kiến Quốc: . đã không giận nữa Câu nói này cũng chính là để nói cho Hoàng Tuấn Khải nghe, quả nhiên sau khi Kiều Nhã Linh dứt lời, khóe môi Hoàng Tuấn Khải khẽ động đậy.

 

Anh rũ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, trong lòng có chút hân hoan đến khó hiểu. Anh hơi mỉm cười, gương mặt nhu hòa hơn nhiều.

 

Kiến Quốc cũng rất vui mừng, cuối cùng thì anh ta cũng giúp được bọn họ tháo bỏ khúc mắc. Kiến Quốc nhìn Hoàng Tuấn Khải mặt mày tươi tỉnh, lại nhìn Kiều Nhã Linh lúng túng cúi đầu, trong lòng anh ta nở hoa, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Hai người đáng ra không nên vì chút hiểu nhầm nhỏ mà tranh cãi lớn thế, tôi ngồi cạnh thật sự lo muốn chết đi được, bây giờ thì tốt šn Quốc cười nói.

 

Kiều Nhã Linh ngượng ngùng không nói chuyện, cô muốn nói gì đấy với Hoàng Tuấn Khải, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

 

Hoàng Tuấn Khải dường như rất mệt, anh ngả đầu xuống ghế, mắt nhắm nghiền lại. Kiều Nhã Linh lúc này mới dám trực tiếp nhìn anh, gương mặt Hoàng Tuấn Khải mệt mỏi, bọng mắt trũng sâu, râu ở dưới cằm cũng chưa cạo.

 

Kiều Nhã Linh có chút đau lòng, cô bất giác đưa tay lên, gạt lọn tóc đang chọc vào mí mắt anh ra. Kiều Nhã Linh thở dài, anh đã vất vả rồi.

 

“Chắc ông chủ mệt quá nên chợp mắt một chút Kiến Quốc bất thình lình lên tiếng, Kiều Nhã Linh giật mình rụt tay lại, cười gượng: “Chắc vậ Kiến Quốc nói: “Tôi nghe mọi người trong nhà nói chủ tịch cả đêm không ngủ, ở bên Tiểu Kiệt chăm sóc thằng bé, thế nên bây giờ mới kiệt sức đến thế.

 

Sáng nay khi nhìn thấy chủ tịch mà tôi cũng giật hết cả mình, chủ tịch đã rất lâu rồi mới tiều tụy như vậy”

 

Kiến Quốc bỗng chìm vào dòng suy nghĩ, hình như lần cuối anh ta trông thấy ông chủ mệt mỏi giống bây giờ là khoảng ba năm trước, khi Kiều Nhã Linh mới ra đi.

 

Sau khi có Tiểu Kiệt, Hoàng Tuấn Khải đã vực lại tinh thần, anh muốn là chỗ dựa tốt nhất cho con trai. Vậy nên anh chưa bao giờ để lộ ra chút yếu đuối hay buồn bã nào cả. Trong mắt Kiến Quốc, Hoàng Tuấn Khải thật sự là một người ba tốt.

 

Kiều Nhã Linh cắn môi nói: “Tôi không ngờ anh ấy lại để tâm đến Tiểu Kiệt, tôi cứ tưởn: Kiến Quốc cười nói: “Chuyện cô không ngờ còn nhiều lắm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK