Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387

 

Khóe mắt Kiều Nhã Linh cay xè, cô cố gắng không rơi nước mắt, cứng rản nói: “Tại sao tôi phải giúp bà ta? Năm xưa bà ta đánh đập, chửi rủa tôi, coi tôi không khác gì một con ở. Đến con chó ở trong nhà cũng được ăn ngon hơn cả tôi. Ông có biết ngày ấy, bà ta đánh đập tôi tàn nhãn đến mức tôi suýt mất mạng, đuổi tôi ra khỏi nhà mà trên người không có một đồng nào cả. Tôi lê lết ngoài đường, chật vật khốn khổ biết bao nhiêu, nỗi đau ấy ông không bao giờ có thể hiểu được!”

 

Kiều Tấn Phúc nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng, ông ta lắp bắp: “Nhã Linh, chuyện này… ba…”

 

Kiều Nhã Linh gãn giọng: “Bữa tiệc hôm đó cũng chính là bà ta gây sự với tôi, muốn giết chết tôi. Nếu không phải có người giúp đỡ thì tôi đã mất mạng rồi. Thử hỏi một con người độc ác như thế, tại sao tôi phải giơ tay cứu giúp? Ông thương xót cho bà ta, vậy sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi? Ông cũng đừng có lôi tình thân vào đây, các người không phải gia đình tôi!

 

Mười lăm năm trước, chính ông đã vứt bỏ đứa con này rồi”

 

Ánh mắt Kiều Nhã Linh không chút hơi ấm, chỉ có sự hận thù và tổn thương không thể nào bù đắp. Cuối cùng sau hơn mười năm dài đằng đẳng, Kiều Nhã Linh cũng có thể trút hết nỗi lòng mình.

 

Cô không cần Kiều Tấn Phúc phải cảm thấy tội lỗi hay xót xa cho cô. Kiều Nhã Linh chỉ muốn ông ta hiểu rõ cô đã phải chịu đựng những gì. Cứu kẻ muốn giết mình sao? Đừng mơ cô sẽ làm vậy!

 

Kiều Tấn Phúc biết con gái bị Trấn Mai Hương đối xử bất công nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đến khi Kiều Nhã Linh bị đuổi ra khỏi nhà ông ta cũng chẳng bận tâm. Thậm chí còn cảm thấy thoải mái khi bớt một miệng ăn trong nhà.

 

Ông ta không ngờ những việc mình làm năm xưa giờ đã khiến ông ta phải trả giá đắt, Kiều Tấn Phúc rơi nước mắt: “Con ơi, ba xin lỗi, ba ngàn vạn lần xin lỗi con. Nhưng mà cầu xin con đừng đối xử với ba như thế, con hãy vì người ba này đã sinh ra con mà cứu bà ấy đi. Bà ấy được ra ngoài rồi, ba sẽ bắt bà ấy đến cúi đâu xin lỗi con”

 

Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Tôi tàn nhãn sao? Tôi không tàn nhãn bằng một góc của các người đâu! Bây giờ ông đang lấy danh nghĩa của một người ba ra để bắt tôi cứu bà ta à? Tôi nói cho ông biết, ông không có tư cách. Tôi không thể giúp bà ta, nếu ông còn ép tôi, tôi sẽ bảo Hoàng Tuấn Khải xử lý Trần Mai Hương luôn”

 

Kiều Tấn Phúc cả kinh, ông ta sợ hãi nói: “Đừng, đừng, con đừng bảo cậu ta làm thế”

 

Kiều Nhã Linh coi thường nhìn ông ta: “Dù các người có sống chết như thế nào cũng không liên quan đến tôi. Ông đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, đối với tôi chúng ta bây giờ cũng chỉ là người xa lạ. Tôi không việc gì phải giúp đỡ các người trong khi quá khứ các người đã đối xử tệ bạc với tôi, bây giờ cũng chẳng khác gì!”

 

Kiều Nhã Linh giờ đây đã là một người phụ nữ trưởng thành, tính cách mạnh mẽ cứng rắn, không để ai dễ dàng tổn thương mình. Cô nhóc nhút nhát, lúc nào cũng chỉ biết im lặng chịu đựng ngày xưa đã không còn nữa. Kiều Nhã Linh đã thay đổi nhiều đến mức khiến Kiều Tấn Phúc giật mình. Ông ta thở dài não nề, bất lực nói, “Nhã Linh, con khác xưa nhiều quá. Con vốn là một cô gái hiền lành nhân hậu, có lòng thương người. Sao giờ con lại nhẫn tâm thấy ba với dì con gặp nạn mà không cứu?”

 

Kiều Nhã Linh như thể nghe được một câu chuyện cười, cô cúi gập người cười lớn: “Hiền lành nhân hậu sao? Ha ha, xin lỗi nhưng t‹ n độc ác từ lâu rồi. Năm xưa vì quá yếu đuối nhu nhược nên mới bị các người bắt nạt.

 

Nếu bây giờ tôi vẫn còn ngốc nghếch như thế thì để các người đè đầu cưỡi cổ mình sao? Làm ông thất vọng rồi, bây giờ các người không động được đến tôi nữa đâu!”

 

Lời nói của Kiều Nhã Linh lạnh lùng cay nghiệt, gương mặt cô không chút cảm xúc. Cô đã trưởng thành một các gai góc mạnh mẽ, không ai có thể dễ dàng chà đạp cô như trước.

 

Kiều Nhã Linh đã hoàn toàn không coi Kiều Tấn Phong là ba nữa rồi, ông ta cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết. Nếu Kiều Nhã Linh không giúp ông ta, thì ông ta phải làm thế nào đây? Kiều Tấn Phong bị dồn đến đường cùng, ông ta quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất.

 

“Nhã Linh, bây giờ ba quỳ xuống cầu xin con có được không? Chỉ cần con đồng ý cứu dì con ra, con bảo ba làm gì ba cũng sẽ làm. Ba biết dù có nói trăm ngàn lời xin lỗi với con cũng là không đủ. Những chuyện chúng ta gây ra cho con là không thể tha thứ, nhưng bây giờ ba không biết làm sao cả. Con hãy giúp ba một lần này thôi, ba xin con đấy, con ơi…

 

Kiều Tấn Phúc không kìm được rơi nước mắt, gương mặt khắc khổ của ông ta càng thêm đau đớn hơn. Dưới đất vô cùng bẩn thiu, trời vẫn mưa rả rích. Kiều Tấn Phúc quỳ gối trước mặt cô, cơ thể gầy gò của ông †a ướt đẫm nước, thảm hại đến đáng thương. Kiều Nhã Linh nhìn ông ta, tâm tình phức tạp. Cảnh tượng trước mặt thật trớ trêu, một người cha vứt bỏ lòng tự tôn quỳ xuống cầu xin con gái mình, Kiều Nhã Linh không biết cô nên hả hê hay đau lòng khi nhìn hình ảnh đó.

 

Kiều Nhã Linh thở dài nặng nề, cô nhìn Kiều Tấn Phúc đang lau nước mắt, ảm đạm nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận cái quỳ gối này của ông. Ông hãy đứng dậy đi, ông làm vậy cũng vô ích thôi. Tôi là người yêu ghét rõ ràng, đối với những người làm tôi tổn thương, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ. Ông là người đã sinh ra tôi, tôi phải cảm ơn ông một tiếng vì tám năm đầu đời đã nuôi nấng tôi. Cuộc đời tôi từ nay về sau không còn liên quan đến ông nữa, tôi cũng không nợ ông ân huệ gì cả. Chúng ta, cứ như vậy đi.”

 

Kiều Nhã Linh không để Kiều Tấn Phúc nói gì đã quay đầu mở cửa xe, ngồi vào bên trong. Cô hạ giọng nói với tài xế: “Chúng ta đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK