Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177

Lời nói này quả nhiên có tác dụng, Tiểu Kiệt không dám khóc nữa.

 

Miệng thẳng bé mím chặt, nhưng nước mắt vẫn cứ rỉ ra. Tiểu Kiệt cúi thấp đầu, cơ thể nhỏ bé run rẩy, gương mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều.

 

Bộ dạng ấm ức của thằng bé khiến người khác không khỏi đau lòng, thế nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn kiên quyết nói: “Dạo này con quá hư rồi đấy, học đâu ra kiểu ăn vạ thế hả? Ba nói một là một, hai là hai, con mà quấy khóc nữa thì cẩn thận ba đưa con trở lại Mỹ đấy!”

 

Hoàng Tuấn Khải nói xong thì đóng rầm cửa, xuống dưới phòng.

 

Tiểu Kiệt ngồi thu lu trên giường, khóc rấm rứt. Ba nổi giận rồi, dù cảm thấy ba rất vô lý, nhưng cậu không dám cãi lại ba nữa.

 

Tiểu Kiệt buồn thối ruột, cánh tay liên tục giơ lên lau nước mắt. Cậu muốn ở bên chị xinh đẹp thì có gì là sai ư, sao ai cũng ngăn cản cậu? Tiểu Kiệt khóc đến thương tâm, cảm thấy tất cả mọi người trong nhà này đều còn còn yêu thương cậu nữa. Tiểu Kiệt tủi thân ôm cơ thể bé nhỏ của mình, nước mắt không ngừng chảy.

 

Ở dưới nhà, Tuyết Loan cầm theo rất nhiều đồ xuất hiện. Lúc gặp Hoàng Tuấn Khải ở quán cafe cô quên không mang theo quà cho Tiểu Kiệt, bảo anh đến lấy nhưng anh lại có việc, vì vậy cô đích thân mang đến đây.

 

Vừa vào nhà Tuyết Loan đã nghe thấy giọng nói tức giận của Hoàng Tuấn Khải cùng tiếng khóc nghẹn ngào của Tiểu Kiệt. Tuyết Loan vội chạy lên tầng ba, trông thấy Tiểu Kiệt vô cùng đáng thương ngồi một mình trong phòng.

 

Tuyết Loan đặt mấy hộp quà sang một bên, tiến lại gần Tiểu Kiệt, nhẹ giọng quan tâm hỏi: “Tiểu Kiệt sao lại khóc thế?”

 

Nhìn thấy Tuyết Loan, Tiểu Kiệt liền khóc òa lên: “Ba mắng cháu, ba không cho cháu gặp chị xinh đẹp”

 

Ở dưới nhà bày bừa rất nhiều đồ, Tuyết Loan đoán là do Tiểu Kiệt gây ra. Chắc Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt lại có xích mích gì rồi.

 

Tuyết Loan thở dài, nhìn Tiểu Kiệt như vậy khiến cô rất đau lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng Tuấn Khải lại nặng lời với thằng bé như thế chứ. Tuyết Loan ôm Tiểu Kiệt vào lòng dỗ dành: “Tiểu Kiệt ngoan, đừng khóc nữa, có dì ở đây rồi”

 

Tiểu Kiệt thút thít nói: “Ba đáng ghét lắm, ba chỉ biết mắng cháu mà thôi. Cháu muốn chị xinh đẹp cơ, chị ấy đối xử với cháu rất dịu dàng. Ở nhà lúc nào cũng chỉ có một mình cháu, cháu buồn lắm. Nhưng ở bên chị xinh đẹp thì vui hơn rất nhiều, thế mà ba lại cấm không cho cháu gặp chị. Hu hu cháu ghét ba!”

 

Tuyết Loan không biết “chị xinh đẹp” trong lời nói của Tiểu Kiệt là ai, nhưng cô cũng không quá để tâm. Tiểu Kiệt từ khi sinh ra đã không có mẹ, chắc hẳn thằng bé đã tủi thân lắm.

 

Tuyết Loan là người đã chứng kiến Tiểu Kiệt lớn lên, tình cảm cô dành cho thằng bé không hề ít. Tiểu Kiệt còn nhỏ nhưng đã vô cùng hiểu chuyện.

 

Có lẽ vì thiếu vắng vòng tay của mẹ, nên khi có người phụ nữ đối xử tốt với Tiểu Kiệt, thăng bé mới quấn quýt với người đó. Tuyết Loan nghe Tiểu Kiệt tỉ tê như vậy, trong lòng cô rất khó chịu.

 

Ôm một đứa bé nhỏ nhắn ở trong lòng, Tuyết Phi bỗng trỗi dậy bản năng làm mẹ. Mặc dù cô và Hoàng Tuấn Khải có nhiều chuyện khó nói, nhưng cô thật sự muốn chăm sóc tốt Tiểu Kiệt.

 

Cô muốn đem những điều tốt đẹp nhất đến cho thằng bé, khiến cho thằng bé cảm nhận được sự ấm áp của người mẹ. Tuyết Loan dịu dàng vuốt tóc Tiểu Kiệt, cô nói: “Được rồi, để dì đi nói chuyện với ba. Thật ra ba cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, đừng buồn, ngủ sớm đi nhé!”

 

Tiểu Kiệt rầu rĩ nằm trên giường, đôi mắt đỏ mọng, vẻ mặt đáng thương khiến Tuyết Loan xót xa. Tuyết Loan không đành lòng, nhẹ nhàng thơm lên trán Tiểu Kiệt một cái.

 

Cô đi xuống dưới tầng, nhìn chằm chằm phòng anh, sắc mặt ưu tư. Cô không biết Hoàng Tuấn Khải sẽ phản ứng như thế nào khi cô nói chuyện này ra, liệu đây có phải một ý định tồi tệ không.

 

Tuyết Loan có chút đắn đo, nhưng nhớ lại gương mặt nhỏ đẫm nước mắt, ánh mắt cô đơn buồn bã của Tiểu Kiệt, Tuyết Loan lại không đành lòng. Cuối cùng cô giơ tay lên, quyết tâm gõ cửa phòng Hoàng Tuấn Khải.

 

“Em đây” – Tuyết Loan nhỏ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK