Chương 129
Kiều Nhã Linh sửng sốt, người thân của Tiểu Kiệt ư? Vậy thì chắc là ba của Tiểu Kiệt rồi, nhưng làm sao anh ta lại biết được số điện thoại của cô?
Có lẽ do không thấy Tiểu Kiệt đâu, nên họ đã điều tra để tìm ra Tiểu Kiều Nhã Linh âm thầm nuốt nước bọt, vị thế của gia đình này nhất định không đơn giản, nhanh như vậy đã tìm ra tung tích của thằng bé rồi.
Kiều Nhã Linh có chút lo lắng, không biết mình có bị quy vào tội bắt cóc trẻ em không nữa. Kiều Nhã Linh lúng túng đáp lại: “Vâng, thằng bé đang ở ngay bên cạnh tôi, xin anh chờ một lát”
Kiều Nhã Linh đưa điện thoại cho Tiểu Kiệt, nói bằng khẩu hình miệng: “Người nhà của em đó.”
Tiểu Kiệt mở lớn mắt, gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở nên lo lắng, miễng cưỡng nhận điện thoại. Ở bên kia, Kiến Quốc đưa lại điện thoại cho Hoàng Tuấn Khải, anh lạnh giọng gọi một tiếng: “Tiểu Kiệt?”
Tiểu Kiệt nghe thấy giọng nói âm u của ba mình, lập tức sợ hãi không dám cất lời, mãi lúc sau mới tội nghiệp nói: “Ba…”
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Hoàng Tuấn Kiệt, con giỏi lắm! Con còn biết ba là ba của con à?
Sao con dám tự tiện đi một mình đi ra ngoài, ba đã dặn con thế nào rồi?
Tan học xong phải đứng yên ở một chỗ đợi người đến đón, thế mà con lại chạy ra đường đi lung tung. Con có biết như vậy rất nguy hiểm không?”
Tiểu Kiệt suy cho cùng vẫn còn nhỏ, cậu nhóc thật sự không biết mình đã khiến cả gia đình lo lắng cho cậu như thế nào. Cậu chỉ là đợi mãi không thấy ba đến đón nên mới đi lang thang.
Thế rồi cậu tình cờ gặp được Kiều Nhã Linh, vui quá nên chỉ muốn ở với cô. Dạo gần đây ba cũng không dành nhiều thời gian cho cậu nữa, cậu càng buồn bã hơn, không muốn trở về ngồi nhà rộng lớn nhưng lại lạnh lẽo đó.
Tiểu Kiệt chưa bao giờ đi ra ngoài mà không có người đi theo. Hôm nay cậu suýt chút nữa thì bị xe đâm, may mà có chị xinh đẹp giúp đỡ.
Cậu nhóc cũng nhận ra việc tự đi một mình trên phố là rất không an toàn. Nghe giọng điệu của ba, chắc hẳn ba đang giận lắm. Tiểu Kiệt lí nhí nói: “Ba ơi, con xin lỗi”
Trước đây, mỗi khi nghe thấy con nhỏ giọng đáng thương xin lỗi mình, Hoàng Tuấn Khải đều mềm lòng. Nhưng hôm nay anh thực sự rất tức giận, không thể dễ dàng bỏ qua cho thẳng bé được. Nếu không nghiêm túc răn đe, sau này Tiểu Kiệt nhất định sẽ tái phạm.
Hoàng Tuấn Khải hạ giọng nói: “Ba sai người chạy đôn chạy đáo tìm con mấy giờ liền, cuối cùng con lại vui vẻ đi ăn với người khác!
Mấy chục người trong nhà đều vì con mà náo loạn hết cả lên, con tự xem lại hành vi của mình đi, về nhà ba sẽ không tha cho con đâu!”
Trước đó Tiểu Kiệt vẫn luôn lải nhải về Kiều Nhã Linh, bây giờ gặp được cô chắc hản thằng bé rất vui mừng, vui đến mức quên luôn cả ba mình! Lúc chưa tìm được thằng bé, Hoàng Tuấn Khải đã vô cùng lo lắng, nhưng tìm được rồi, anh chỉ cảm thấy lửa nóng bốc hẳn lên đầu mà thôi.
Tiểu Kiệt ấm ức nói: “Thế sao ba không đến đón con? Ba có biết con đợi ba lâu thế nào không? Tất cả các bạn đều có người đón về, chỉ còn mỗi con ở lại”
Tiểu Kiệt bắt đầu rấm rứt khóc, Hoàng Tuấn Khải im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn đanh giọng nói: “Ba có việc nên nhờ người khác đến đón con, ngay cả chưa thấy người đến đón con vẫn phải ngoan ngoãn chờ chứ? Nếu như con gặp phải người xấu thì làm thế nào? Đã thế con còn đi cùng người lạ mấy tiếng liền cũng không thèm nhớ đến chuyện về nhà, có phải muốn đi luôn rồi không?”
Tiểu Kiệt cũng biết hành động của mình là sai, cậu không cãi được lời nào, tội nghiệp nói “Ba, con biết lỗi rồi mà”
Hoàng Tuấn Khải vẫn còn rất bực, trước đấy anh như ngồi trên đống lửa, chưa bao giờ anh trở nên lo lắng như vậy, chỉ sợ sẽ mất đi thằng bé.