Chương 390
Nói rồi hai mẹ con họ nhìn nhau cười ha hả, Kiều Nhã Linh tức giận lao về phía Trần Mai Hương, Nhưng cô còn chưa chạm được vào người bà ta đã bị Kiều Tấn Phong lôi lại. Ông ta xô ngã cô xuống đất, loạng choạng cúi thấp đầu nhìn cô bằng ánh mắt điên dại: “Con ranh này, mày láo nhỉ? Mày và con mẹ mày đều mất dạy như nhau, mày có tin tao đánh chết hai mẹ con mày không?”
Kiều Tấn Phúc nói rồi cầm một cây gậy đánh tới tấp lên người Kiều Nhã Linh và mẹ. Hai mẹ con cô ôm nhau chống đỡ những trận đòn cuồng nộ của Kiều Tấn Phúc. Gương mặt mẹ cô đây đau đớn, nước mắt chảy dài trên gò má hốc hác của bà. Xung quanh chỉ có tiếng gậy vun vút cùng tiếng cười hả hê của hai mẹ con Trần Mai Hương.
“Không, không!”
Kiều Nhã Linh hét lên, mở bừng mắt. Cô bật dậy, thở hổn hển. Kiều Nhã Linh vuốt mặt, quả là một giấc mơ đáng sợ. Kiều Nhã Linh không thể ngủ lại được nữa, thấy TK còn online, cô liền nhắn tin cho anh ta: [Tôi không ngủ được, anh cũng vậy sao?]
Hầu như lần nào Kiều Nhã Linh lên mạng cũng thấy TK đang online.
Hai người họ tình cờ quen biết, nhắn tin qua lại vài lần liền trở nên rất thân quen. Bây giờ hễ có chuyện gì không vui cô đều tìm đến TK tâm sự.
TK trả lời cô: [Tôi vẫn chưa ngủ, cô hẳn đã có một ngày tồi tệ?] Kiều Nhã Linh phải thừa nhận một điều rằng TK rất hiểu cô.
Kiều Nhã Linh nhắn: [Ừ, hôm nay tôi gặp lại người bố đã vứt bỏ tôi năm tôi tám tuổi. Cảm giác đau đớn tuyệt vọng đã lâu lắm rồi mới xuất hiện lại thêm một lần nữa. Ông ta cùng mẹ kế ruồng rẫy tôi, coi đứa con gái ruột như tôi không đáng một xu, nhẫn tâm đuổi tôi ra khỏi nhà. Một người cha tồi tệ như thế, hôm nay lại đứng trước mặt tôi nói những lời xin lỗi giả tạo. Cứ nhắm mắt tôi lại nhìn thấy gương mặt của ông ta, tôi không thể nào chìm vào giấc ngủ.]
TK cứ viết rồi lại xóa, rất lâu sau mới gửi được một tin: [Tôi rất tiếc, tôi không biết nói gì để an ủi cô cả. Có một người cha như ông ấy quả là nỗi bất hạnh, cô xứng đáng có được hạnh phúc.]
Kiều Nhã Linh không mong người khác có thể thấu hiểu cảm giác của cô, hay nói những lời an ủi sáo rỗng. Kiều Nhã Linh đơn giản chỉ muốn tìm một người có thể lắng nghe mình, để cô trút hết nỗi lòng mà thôi. Nói được ra những điều này, Kiều Nhã Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Kiều Nhã Linh trả lời: [Tôi rất thích nói chuyện với anh, nhờ anh mà tâm trạng bức bối trước đó của tôi đã được xoa dịu nhiều rồi.]
Kiều Nhã Linh cảm thấy TK là một người đàn ông tốt và biết lắng nghe, cô bỗng nhiên muốn chia sẻ với anh ta nhiều chuyện hơn. Có lẽ, tảng đá trong lòng cô nhờ đó mà có thể vơi đi ít nhiều.
Kiều Nhã Linh nhắn: [Anh nói tôi xứng đáng có được hạnh phúc, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Anh biết không, ba năm trước, trong bụng tôi đã có một sinh linh bé nhỏ. Thế nhưng tôi lại không bảo vệ được đứa bé ấy, khiến nó mãi mãi rời xa tôi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Tôi không xứng đáng làm mẹ, tôi phải hứng chịu sự giày vò đau đớn ấy suốt đời.] Khi viết những dòng này, Kiều Nhã Linh không kìm được rơi nước mắt. Nỗi đau mất con chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng cô. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ nhắn với nụ cười như thiên thần chơi đùa cùng bố mẹ, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy chạnh lòng. Đáng nhẽ đứa con của cô đã có thể mạnh khỏe chào đời, tận hưởng thế giới muôn màu giống như bao đứa trẻ khác. Nhưng Kiều Nhã Linh không thể giúp con cô sống một cuộc sống bình dị ấy, cô luôn ân hận vì điều đó.
Kiều Nhã Linh nằm vùi trong chăn khóc nức nở, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng khóc đây thương tâm của cô. Rất lâu sau Kiều Nhã Linh mới bình tĩnh lại được.
Cũng đúng lúc này TK trả lời tin nhắn của cô: [Đứa bé ấy qua đời như thế nào?]
Kiều Nhã Linh chậm chạp gõ chữ: [Khi tôi mang thai được bảy tháng, có một sự cố đã khiến đứa bé ấy mãi mãi ra đi.]
TK tiếp tục đặt câu hỏi: [Tại sao đứa bé đó lại mất?] Kiều Nhã Linh không biết phải trả lời TK như thế nào, chẳng lẽ cô nói chính ba của đứa bé đã giết con của hai người họ sao? Kiều Nhã Linh không thể nói như vậy được. Con cô chết bởi những kẻ mang danh bác sĩ dưới sự sai bảo của Hoàng Tuấn Khai mà phá cái thai trong bụng cô. Kiều Nhã Linh vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo đến rợn người của dao kéo khi chạm vào cơ thể cô, cũng như sự tuyệt vọng khi không bảo vệ được con mình khi đó.
Kiều Nhã Linh mù quáng yêu Hoàng Tuấn Khải, trao nhầm tình yêu cho anh, những gì cô nhận được là sự nhãn tâm đến tàn khốc của anh.
Nếu biết lý do, TK nhất định sẽ nghĩ cô rất ngu ngốc, kết cục này cũng chỉ là do cô tự làm tự chịu.
Không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, TK lại tiếp tục truy hỏi: [Có phải cô bỏ đứa bé ấy không?]
Câu hỏi này của TK khiến Kiều Nhã Linh vừa tức giận vừa thất vọng, anh ta nghĩ cô là người máu lạnh đến mức giết cả đứa con chưa chào đời của mình ư?
Kiều Nhã Linh phẫn nộ nhắn lại: [Anh cho rằng tôi là người như vậy sao? Đúng là nực cười! Đứa bé xuất hiện ngoài mong muốn của tôi, ban đầu tôi đã rất sốc khi biết đến sự tồn tại của nó, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ con mình. Tôi vất vả mang thai bảy tháng trời, dù khổ cực vất vả thế nào, nhưng mỗi lần nhìn bụng mình ngày càng to tôi lại càng hạnh phúc. Tôi yêu con tôi hơn bất cứ ai trên đời này, sao tôi có thể nhẫn tâm bỏ nó cơ chứ?]