Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523

 

Đáp lại cô chỉ là những tiếng tút tút vô tận, Kiều Nhã Linh thở dài, cô vẫn không thể liên lạc được với Vũ Thế Phong. Rốt cuộc thì Vũ Thế Phong đã xảy ra chuyện gì? Kiều Nhã Linh càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhìn phản ứng của Hoàng Tuấn Khải, rất có khả năng anh đã làm gì Vũ Thế Phong rồi.

 

Kiều Nhã Linh không thể hỏi được bất kỳ tin tức nào về Vũ Thế Phong từ Hoàng Tuấn Khải, chỉ cần nhắc đến anh ta là Hoàng Tuấn Khải lại tức giận. Bây giờ, Kiều Nhã Linh không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi.

 

€ô hi vọng Vũ Thế Phong không xảy ra chuyện gì, nếu không cô sẽ dẫn vặt cả đời mất.

 

Hoàng Tuấn Khải quay về Hoàng Thịnh, Kiến Quốc đưa một tập tài liệu cho anh, nói: “Chủ tịch, đây chính là mảnh đất mà ông Đặng từng nói sẽ chuyển cho anh. Trước lễ đính hôn một ngày, ông Đặng đã giao nó cho chủ tịch rồi. Bây giờ chúng ta nên làm thế nào.

 

Vì Hoàng Tuấn Khải đồng ý kết hôn với Tuyết Loan, Đặng Văn Ngữ đã không do dự chuyển mảnh đất mà mẹ anh để lại cho anh. Đây là một mảnh đất rộng lớn nằm ở trung tâm thành phố, nó vô cùng có giá trị, có thể coi là một mỏ vàng mà bao kẻ nhòm ngó tới. Chính vì nó quan trọng như vậy, nên Đặng Văn Ngữ mới dùng nó để ép anh lấy Tuyết Loan.

 

Có điều, Đặng Văn Ngữ có lẽ không bao giờ có thể ngờ rằng Hoàng Tuấn Khải lại bỏ đi trong buổi lễ. Hoàng Tuấn Khải không những không kết hôn, mà còn có được mảnh đất quý giá ấy trong tay.

 

Hoàng Tuấn Khải nhận lấy tập tài liệu, xem sơ qua rồi nói: “Cậu lập tức cho người thay đổi thủ tục, bàn giao mảnh đất này lại cho tôi càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Sau khi có được mảnh đất này rồi, chúng ta sẽ xây sân bay ở đây”

 

Kiến Quốc gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, chủ tịch”

 

Trong lúc Hoàng Tuấn Khải và Kiến Quốc đang nói chuyện, thư ký ở bên ngoài gõ cửa đi vào.

 

“Chủ tịch, ông Hoàng đang ở bên ngoài.”

 

Gương mặt của Hoàng Tuấn Khải biến đổi, anh lạnh lùng nói: “Đưa ông ấy vào”

 

Kiến Quốc đưa mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chóng lui ra ngoài. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước vào.

 

Mặc dù đã có tuổi, nhưng gương mặt ông ta vẫn rất anh tuấn phong lưu, cơ thể cao lớn nghiêm nghị. Gương mặt của ông ta rất giống Hoàng Tuấn Khải, chỉ có điều vẻ lạnh lùng thâm sâu của thời trẻ đã nhường chỗ cho sự mềm mỏng và hòa nhã.

 

Người đàn ông này, không ai khác chính là ba của anh, Hoàng Thiên Hựu.

 

Hoàng Thiên Hựu mỉm cười nhìn Hoàng Tuấn Khải, nói: “Đã lâu không gặp con.”

 

Khác với thái độ vui mừng của Hoàng Thiên Hựu, Hoàng Tuấn Khải hờ hững nói: “Có việc gì không?”

 

Nụ cười trên môi Hoàng Thiên Hựu dần hạ xuống, gương mặt ông ta cũng trầm đi. Hoàng Thiên Hựu đưa cho Hoàng Tuấn Khải một món quà lớn được bọc rất cần thận, ông ta nói: “Hôm trước ba không về kịp để tham dự lễ đính hôn của con. Dù đã muộn nhưng ba vẫn muốn gửi lời chúc phúc đến hai đứa. Đây là một chút thành ý của ba, con hãy nhận lấy”

 

Hoàng Thiên Hựu đang tận hưởng tuổi già vô lo vô nghĩ ở Pháp. Hai ba con họ rất ít khi gặp nhau, quan hệ xa cách của hai người càng trở nên lạnh nhạt hơn

 

. Hàn Thiên Hựu rất muốn hàn gắn lại tình cảm của hai người họ, vậy nên mới lặn lội từ Pháp trở về đây để chúc mừng đám cưới của con trai.

 

Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nhìn món quà trước mặt, nhếch miệng cười nhạt. Có lẽ Hoàng Thiên Hựu không biết buổi lễ hôm đó đã phải kết thúc trong dang dở. Bây giờ ông ta lại tặng quà cưới cho anh, chẳng khác nào một sự mỉa mai chế giêu.

 

Một người làm cha như ông ta, không những không tham dự kịp lễ đính hôn của con trai, lại còn ra vẻ như mình quan tâm đến anh. Hoàng Tuấn Khải không buồn nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông mang về đi, tôi không nhận”

 

Nói rồi Hoàng Tuấn Khải lại tiếp tục xem những văn kiện ở trên bàn làm việc, coi sự tồn tại của Hoàng Thiên Hựu như không khí. Bị con trai đối xử như vậy, Hoàng Thiên Hựu vô cùng mất tự nhiên. Hoàng Tuấn Khải không hề có ý định tiếp tục nói chuyện với Hoàng Thiên Hựu, thấy ông ta vẫn đứng ngần ngại trước mặt thì ngẩng đầu nói: “Bây giờ tôi đang bận, nếu không có việc gì khác thì ông đi đi”

 

Ánh mắt Hoàng Thiên Hựu trở nên buồn bã, vết nhăn trên khóe mắt càng hẵn sâu hơn. Ông thở dài nói: “Hai ba con ta lâu lắm rồi mới gặp nhau, ba muốn chúng ta trò chuyện một lúc.”

 

Hoàng Tuấn Khải cười nhạt: “Giữa chúng ta có gì để nói sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK