Chương 329
Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng u ám, tư thế ngồi của anh như thể muốn độc chiếm Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh trở nên vô cùng nhỏ bé khi ngồi cạnh anh, hai người họ dựa sát vào nhau không một kẽ hở.
Có một sự thân mật hài hòa không nói thành lời xung quanh họ. Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ như cuồng phong bão táp của người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Hoàng Tuấn Khải bất thình lình mở miệng: “Tôi sẽ chơi ván này”
Hoàng Tuấn Khải thẳng lưng lại, vươn tay lấy một xấp bài, cánh tay anh không biết vô tình hay cố ý chạm phải bả vai Kiều Nhã Linh. Có người vui vẻ hưởng ứng, có người kêu gào thảm thiết.
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cơ thể run lên nhè nhẹ. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Nơi này ngột ngạt đến mức lồng ngực cô như muốn nổ tung.
Vũ Thế Hoàng nhìn Kiều Nhã Linh chăm chú, thu hết nhất cử nhất động của cô vào trong tầm mắt, anh đột nhiên nói: “Nhã Linh, em xuống dưới bếp lấy giúp anh chút rượu được không?”
Kiều Nhã Linh đương nhiên không từ chối, cô mừng còn không kịp: “Được, để tôi xuống”
Kiều Nhã Linh vừa đứng lên thì cổ tay bị túm lại, đau buốt. Kiều Nhã Linh cau mày, rũ mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, xòe bài bằng một tay, lạnh lùng nói: “Sao thế? Không muốn đánh bài với anh à?”
Kiều Nhã Linh cắn chặt môi, cổ tay cô đau đớn như muốn nứt ra, cô đanh mặt nói: “Xin lỗi, trình độ của tôi nào dám đánh cùng chủ tịch Hoàng đây”
Lực tay của Hoàng Tuấn Khải càng mạnh hơn, anh kéo Kiều Nhã Linh trở lại bên cạnh mình. Kiều Nhã Linh trừng mắt với Hoàng Tuấn Khải, anh rõ ràng đang vô cùng tức giận, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như không.
Chỉ có cơn đau nhức âm ỉ ở cổ tay nhắc nhở Kiều Nhã Linh rằng anh đang khó chịu đến nhường nào. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Ở đây vẫn còn rất nhiều rượu..”
Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn Vũ Thế Phong, nhếch miệng cười: “Phải không, Vũ?”
Vũ Thế Phong trầm mặc, anh ta nhìn bàn tay Hoàng Tuấn Khải đang nắm lấy cổ tay Kiều Nhã Linh, đôi mắt nheo lại đầy suy tư. Kiều Nhã Linh không muốn ở lại, sự xuất n của Hoàng Tuấn Khải khiến cô không thoải mái, cô lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ mình nên đi lấy thêm, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, anh biết cô đang muốn trốn khỏi anh. Từ lúc bước chân vào đây, Hoàng Tuấn Khải đã cảm thấy lồng ngực bức bách, nó liên tục tăng lên theo cấp số nhân. Anh chỉ muốn đạp đổ tất cả, kéo Kiều Nhã Linh ra khỏi này, đưa cô trở lại nơi thuộc về anh. Nhưng rồi Hoàng Tuấn Khải đã kiềm chế cảm xúc đó lại, anh nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt vô cảm, hờ hững nói: “Anh nói, không cần phải đi”
Thanh âm của anh vô vùng êm ái, nhưng đó lại là một lời ra lệnh không thể không nghe theo. Kiều Nhã Linh mím môi nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh lạnh lùng đối mắt với cô.
Sự tức giận đang dần xâm chiếm tất cả các tế bào trong cơ thể anh, chỉ cần cô phản kháng, chúng sẽ bùng nổ. Người phụ nữ của anh xuất hiện trong nhà của một người đàn ông khác, bị mọi người đồn thổi, Hoàng Tuấn Khải vẫn còn bình tĩnh chứng tỏ anh đã rất kiềm chế.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng: “Hai người có quan hệ gì?”
Mấy người ngồi bên cạnh không nhận ra điều gì bất thường, thấy Hoàng Tuấn Khải gợi lại chủ đề trước đó cũng nhốn nháo hỏi: “Vũ, cậu khai thật đi, tôi không tin hai người chỉ là anh em đâu nhé!”
“Phải đó, cậu nhìn cô ấy như thể muốn nuốt người ta vào bụng ấy, đừng có lừa tụi này”
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải ngày một tối lại, quai hàm anh siết chặt.
Những lời nói ám muội của mọi người xung quanh khiến gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng ngắc, cơn cuồng nộ trong lòng ngày một dâng cao. Trước sự truy hỏi của mọi người, Vũ Thế Phong chỉ cười, anh ta liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải sắc mặt cực tệ ở phía trước, lông mày nhướn lên, nói: “Hiện tại chúng tôi là bạn bè, nhưng tương lai không thể nói trước được gì, có lẽ sẽ tiến xa hơn chăng?”
Lời nói mập mờ bỡn cợt của Vũ Thế Phong càng khiến mọi người bùng nổ hơn. Đám đông vô cùng náo loạn, nhân vật chính là Vũ Thế Phong và Kiều Nhã linh chính là mục tiêu bị mọi người chọc ghẹo. Ai cũng nghĩ hai người họ nhất định có gian tình.