Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378

 

Kiều Nhã Linh nhớ đến gương mặt ngây ngô đáng yêu của Tiểu Kiệt, chậm rãi nói: “Đúng là như thế, nhưng vì Tiểu Kiệt, nên tôi đang ở đó một thời gian. Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ ai trong nhà họ nữa, nhưng Tiểu Kiệt là ngoại lệ. Tôi thật sự rất quý thằng bé.”

 

Vũ Thế Phong đột nhiên nhếch miệng cười, anh ta nói: “Em tốt nhất vẫn nên rời khỏi đó đi”

 

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao anh lại nói vậy?”

 

Vũ Thế Phong không lập tức trả lời câu hỏi của Kiều Nhã Linh. Anh †a ngả người trên ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô. Vũ Thế Phong tâm tình phức tạp, anh ta nói: “Thật ra ngày trước, ai cũng có thể nhìn ra Hoàng Tuấn Khải rất yêu thương em, em là một cô gái đặc biệt đối với cậu ta. Nhưng sự thật như thế nào, có lẽ em đã biết được một phần, phải không? Anh đã chơi với Tuấn Khải rất nhiều năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa thật sự hiểu con người cậu ta. Tâm tư của Hoàng Tuấn Khải thâm sâu khó lường, chúng ta không bao giờ có thể biết cậu ta đang âm mưu cái gì trong đầu”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, Vũ Thế Phong nói rất đúng, con người thật của anh cô đã được chứng kiến phần nào. Độc ác, máu lạnh, đáng sợ và hung hãn.

 

Giống như một con sói khát máu có thể làm ra bất cứ chuyện kinh khủng gì để đạt được mục đích. Kiều Nhã Linh từng cho rằng mình là người rất hiểu anh, nhưng thật ra từ trước đến nay, anh đều mang một chiếc mặt nạ hoàn hảo che mắt mọi người.

 

Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong: “Sao anh lại nói với tôi những lời này? Không phải anh và Hoàng Tuấn Khải là bạn thân sao?”

 

Nét cười bỡn cợt thường ngày của Vũ Thế Phong hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt nghiêm túc và đầy quan tâm: “Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi, bởi vì anh thích em nên không muốn em bị tổn thương. Em đã rời đi ba năm trời, sau đó lại một lần nữa trở về bên Hoàng Tuấn Khải. Anh có thể nhìn ra giữa hai người từng có tình cảm, anh hi vọng em sẽ không mắc lại sai lầm”

 

Bàn tay Kiều Nhã Linh hơi run lên, bờ môi tái nhợt. Điều mà cô vẫn luôn cố che giấu, không ngờ Vũ Thế Phong lại có thể nhìn ra. Có điều chuyện nãy cũng chẳng còn quan trọng, tình cảm của cô dành cho.

 

Hoàng Tuấn Khải đã kết thúc từ lâu, và cô cũng không bao giờ để anh có thể tổn thương cô một lần nữa. Kiều Nhã Linh mở mi “Anh nhầm rồi, tôi quay lại đó không phải vì muốn nối lại tình xưa hay gì cả” — Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong bằng ánh mắt lạnh lùng — “Tôi không phải kẻ ngốc, tôi tự biết mình nên làm gì”

 

Vũ Thế Phong nheo mắt lại, quả nhiên giữa Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải đã xảy ra gì đó. Năm xưa Kiều Nhã Linh đã từng thích Hoàng Tuấn Khải. Vũ Thế Phong đương nhiên biết, bởi ánh mắt cô nhìn Hoàng Tuấn Khải luôn mang theo tình cảm dịu dàng lại thầm lặng. Có điều hiện tại cô còn tình cảm với Hoàng Tuấn Khải không thì anh ta không dám chắc. Vũ Thế Phong thích cô, vậy nên anh ta sẽ không để cô rơi vào tay Hoàng Tuấn Khải.

 

Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Anh mong là như thế. Anh chỉ muốn nhắc nhở em hãy tránh xa Hoàng Tuấn Khải ra. Cậu ta là một người nguy hiểm, em rời đi ba năm nhưng cậu ta không tìm em, bây giờ lại đột nhiên quấn lấy em không rời.

 

Nhã Linh, tất cả đều có lý do” – Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phức tạp – “Cậu ta đã nuôi em hơn mười năm trời, cậu ta sẽ không buông tha cho em, bởi vì cậu ta muốn có một thứ gì đó từ em”

 

Kiều Nhã Linh không hiểu: “Tôi có gì mà anh ta muốn?”

 

Vũ Thế Phong nhún vai nói: “Cậu ta muốn gì thì chỉ có mình cậu ta biết. Hoàng Tuấn Khải không phải người lương thiện, năm ấy nhất định không chỉ vì thấy em đáng thương mà giơ tay giúp đỡ. Em hãy nghĩ kỹ xem, Hoàng Tuấn Khải đối xử với em tốt như vậy nhất định có mục đích”

 

Kiều Nhã Linh mờ mịt nhìn anh ta, cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện này. Cô vẫn luôn đinh ninh trong đầu rằng Hoàng Tuấn Khải cưu mang cô bởi anh thấy cô tội nghiệp. Nhưng nghi cẩn thận suy nghĩ lại, cô cảm thấy những lời Vũ Thế Phong nói không sai. Vậy lý do anh cứu cô là gì?

 

Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?

 

Vũ Thế Phong tiếp tục đánh đòn tâm lý: “Hoàng Tuấn Khải không hề yêu em, cũng chưa từng yêu em, Nhã Linh. Trong tim Hoàng Tuấn Khải có một người phụ nữ khác, có lẽ chính là người sinh ra Tiểu Kiệt. Anh đã từng chứng kiến cậu ta uống rượu say mèm, đập phá đồ đạc, liên tục lẩm bẩm tên của người phụ nữ đó. Một Hoàng Tuấn Khải tuyệt vọng và bất lực, đó là lần đầu tiên anh thấy được”

 

Nghe Vũ Thế Phong nói như vậy, Kiều Nhã Linh cảm thấy đau đớn tuyệt vọng như bị ngã xuống vực sâu vạn trượng. Hoàng Tuấn Khải đã có người mình yêu, hơn nữa còn đánh mất bản thân mình vì người đó, anh chắc hẳn rất yêu cô ta. Trái tim Kiều Nhã Linh như bị bóp nghẹt, lồng ngực bức bối muốn nổ tung.

 

Vũ Thế Phong nhìn sắc mặt trắng bệch và ánh mắt đau đớn của Kiều Nhã Linh, anh ta nhếch môi nói: “Rất sốc phải không, anh cũng vậy. Anh chưa từng thấy Hoàng Tuấn Khải điên cuồng bởi vì một người phụ nữ như lần đó. Cậu ta phải yêu người đó đến nhường nào nên mới muốn có con với cô ta, sau đó một mình nuôi con đến tận bây giờ”

 

Vũ Thế Phong không hoàn toàn nói dối, Hoàng Tuấn Khải thực sự đã có khoảng thời gian đắm chìm trong những cơn say mèm. Ba năm trước, Hoàng Tuấn Khải bắt đầu hút thuốc rồi nghiện nặng, ngày nào cũng uống rượu đến nỗi từng nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày. Không ai biết lý do Hoàng Tuấn Khải đột nhiên sa đọa như vậy, chỉ đến khi Tiểu Kiệt xuất hiện, Hoàng Tuấn Khải mới trở lại là chính anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK