Chương 25 Không thể kiềm chế
Hoàng Tuấn Khải mạnh mẽ cuốn lấy đôi môi cô, càn quấy bên trong. Mặc cho Kiều Nhã Linh điên cuồng giấy dụa, anh vẫn không dừng lại. Anh đã được thưởng thức đôi môi ngọt ngào này một lần rồi nhớ mãi không quên, say mê tận hưởng hương vị tuyệt vời này một lần nữa.
“Ưm..”
Hành động của Hoàng Tuấn Khải đầy tính cướp đoạt, không cho.
Kiều Nhã Linh có cơ hội chống đỡ, tấn công không ngừng nghỉ. Anh chuyển từ đôi môi xuống cần cổ trắng nõn, cắn nhẹ. Rồi lại luồn tay vào áo cô, mân mê da thịt mịn màng.
Kiều Nhã Linh ngửa đầu thở dốc, cô cố giữ tay anh lại.
“Hoàng Tuấn Khải, anh không thểi”
Hoàng Tuấn Khải “hừm” một tiếng, càng tấn công mạnh mế hơn.
Anh chôn đầu vào cổ cô, cởi cúc áo cô ra, chôn đầu vào nơi mềm mại đầy dụ hoặc. Kiều Nhã Linh không kìm được tiếng rên rỉ, ôm lấy đầu anh. Những ngón tay luồn vào mái tóc của anh, siết chặt. Cơ thể cô liên tục bị kích thích dưới môi lưỡi của anh, mỗi nơi anh lướt qua đều lưu lại dấu vết dữ dội.
Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đen thẫm. Nhìn gương mặt cô vì anh mà trở nên đỏ ửng mơ màng, anh cười trầm thấp.
“Xem ra cơ thể của em vẫn thành thực hơn” – Anh vuốt ve thắt lưng cô, thì thâm. – “Dù bao năm không gặp, em vẫn nhiệt tình như vậy”
Kiều Nhã Linh cắn chặt môi đến rỉ máu, đầu óc như phủ một lớp sương mờ của cô bị lời nói đây sự sỉ nhục của anh làm cho dần trở nên rõ rệt, thức tỉnh cô trước khi cô lún sâu vào vũng bùn nhầy nhụa. Cô đẩy mạnh anh ra, đầu óc cô choáng váng do thiếu dưỡng khí. Cô túm chặt cổ áo, căm tức nói: “Anh biến đi! Tôi hận anh, đừng có chạm vào người tôi!”
Hoàng Tuấn Khải bao vây cô trong vòng tay, anh cụp mắt, dáng vẻ tức giận của cô giống như đang sợ hãi bản thân mình sẽ chủ động dâng hiến tất cả cho anh, nên vội vàng xây dựng thành lũy trước khi sa ngã.
Hoàng Tuấn Khải chạm vào tóc mai cô, vuốt nhẹ, anh cúi đầu cắn tai cô, thân thể cô lại run lên.
“Không phải em rất thích sao? Đừng dối lòng”
Anh nhấc cô ngồi lên đùi mình, cô hoảng hốt chống tay vào ngực anh. Anh khép hờ đôi mắt nhìn cô, nói: “Anh rất thích tư thế này”
Anh thấp giọng cười, kéo cô lại gần tiếp tục gặm nhấm môi cô. Đôi môi anh cuồng nhiệt dẫn dắt cô vào mê cung bí hiểm, cánh tay anh siết lấy vòng eo mảnh khảnh không cho cô lùi ra. Kiều Nhã Linh bị anh làm cho thần hồn điên đảo, không sao chống đỡ nổi. Anh giống như một con sói đang tỉ mỉ thưởng thức con mồi của mình bằng ánh mắt si mê.
“Kiều Kiều, thật tuyệt!” – Anh khẽ nói vào tai cô.
Nếu là hồi xưa, trước những sự đụng chạm vuốt ve của anh, cô vô cùng hưởng thụ, thậm chí là cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, Kiều Nhã Linh bị kéo vào vòng xoáy đen tối của ba năm về trước. Cô ghét bỏ sự thân mật của anh, lại càng hận mình không thể tự làm chủ bản thân. Kiều Nhã Linh cố thoát ra khỏi đôi môi anh, giọng nói ngắt quãng: “Không… đư…”
Không cho cô cơ hội cất tiếng, anh lại tiếp tục cướp đoạt hơi thở của cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy tuyệt vọng, anh quá mạnh mẽ, phá vỡ mọi thành trì mà cô cố gắng xây dựng, khiến cô không có sức lực phản kháng. Người đàn ông cô hận nhất vẫn đang không ngừng càn quấy trên người cô, điều đó khiến cô cảm thấy ghê tởm bản thân.
Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô tuyệt vọng nhìn vào khoảng không. Cơ thể cô như chết lặng, không chút cảm xúc. Hoàng Tuấn Khải trước giờ chưa từng phải nhìn sắc mặt người khác, vậy mà cô lại bày ra vẻ mặt sống không bằng chết này với anh. Anh nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Sao? Không cam lòng à? Trước đó em vẫn rất thích cơ mà, đừng bày vẻ mặt đó ra với anh”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô cố gắng gạt bỏ những hình ảnh quấn quýt với anh ở trong đầu ra. Cô không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Điều hối hận nhất trong cuộc đời của tôi là lên giường với anh, tôi ước gì mình chưa từng làm như vậy. Nếu được trở về quá khứ, tôi sẽ không bao giờ chạm vào anh dù chỉ một chút. Nhưng cũng có thể nói, nhờ vậy mà tôi nhìn ra được bộ mặt khốn nạn của anh”
Mỗi câu nói của cô đều giống như những con dao sắc nhọn liên tục cứa vào trái tim anh. Hoàng Tuấn Khải sầm mặt, bàn tay anh như muốn bóp nát cằm cô. Cô nói cô hối hận, nhưng anh thì không. Cô dám nói những lời tàn nhãn đó với anh, anh nhất định sẽ trừng phạt cô.
“Kiều Kiều, em biết không, anh chưa từng hối hận. Những gì anh muốn, sẽ bằng mọi giá đoạt lại được”
Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải giống như một dã thú lao vào cô. Cô khẽ mấp máy môi, lời nói của cô tan vào không khí: “Nói dối”
Nói dối…
Kiều Nhã Linh để mặc cho anh giày vò mình, hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Bị anh cưỡng ép, thể xác cô không những đau đớn mà tâm hồn còn cảm thấy thật bẩn. Để cho anh chạm vào mình, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.
Có thứ gì đó bỏng rát rơi trên mặt Hoàng Tuấn Khải, anh khựng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Kiều Nhã Linh đang khóc, nhưng gương mặt cô lại không chút cảm xúc, đờ đẫn như một con búp bê không có linh hồn.
Anh sững sờ, vội buông cô ra.
“Kiều Kiều!”
Hoàng Tuấn Khải vụng về vuốt má cô, nước mắt của cô vẫn luôn là điểm yếu của anh. Chỉ cần cô khóc, anh đều lúng túng không biết làm sao, buông giáp đầu hàng vô điều kiện. Hoàng Tuấn Khải vô cùng đau lòng, ôm lấy cô vào lòng vỗ về.
“Đừng khóc nữa, là anh sai rồi”
Nước mắt của cô tuôn ra như mưa, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng tủi nhục. Nỗi đau lại một lần nữa hiện về đầy đọa tâm trí cô. Kiều Nhã Linh từng nghĩ sẽ có một ngày mình buông bỏ quá khứ mà tiến về phía trước. Nhưng cô thực sự không thể nào quên đi nỗi đau vô hạn ấy, nên cô không thể chấp nhận anh, dù chỉ là một chút động chạm. Điều ấy làm cô cảm thấy có lỗi với đứa con đã mất của mình, cô không được phép sa ngã vào cạm bẫy ngọt ngào của anh một lần nữa.
Thấy Kiều Nhã Linh vẫn chưa thôi khóc, Hoàng Tuấn Khải áp hai tay lên má cô, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, nín đi, em khóc không xinh đẹp chút nào cả.”
Ngày trước mỗi lần Kiều Nhã Linh nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước, dù đang giận dữ thế nào anh cũng không thể thốt lên lời trách mắng cô. Những lúc như vậy anh hận không thể đem hết những điều tốt đẹp nhất dành cho cô, để cô không bao giờ phải muộn phiền nữa.
Hoàng Tuấn Khải sờ vào đôi mắt sưng mọng của cô, xoa nhẹ.
“Mắt sưng hết rồi.”
Kiều Nhã Linh tức giận đánh lên người anh.
“Anh là đồ khốn! Tôi đã bảo anh không được làm như vậy rồi cơ mà.
Tôi ghét anh!”
Hoàng Tuấn Khải để cô xả giận lên người mình, chuyện vừa rồi thực sự đã dọa cô sợ. Cô vẫn chỉ là một cô gái thuần khiết, vừa gặp lại nhau chưa lâu anh đã hành xử với cô như vậy, cô đương nhiên khó chấp nhận. Nhưng khi nhìn gương mặt không cam lòng của cô khi ấy, anh vẫn thấy khó chịu. Anh rất ghét khi nhìn thấy vẻ mặt xa cách của cô, khi cô nói không muốn liên quan đến anh nữa, khi cô cự tuyệt anh. Trái tim như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến anh bức bối vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải vuốt mái tóc mềm mại của cô, để cô áp lên lồng ngực mình mà khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo anh. Anh cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Anh sẽ không làm như vậy nữa, là anh không tốt. Kiều Kiều muốn làm gì anh cũng được, đừng khóc nữa nhé!”
Kiều Nhã Linh thút thít một hồi, cô ngẩng đầu khỏi vai anh, mắt và mặt cô đều đỏ hết cả, khiến người khác nhìn mà đau lòng. Kiều Nhã Linh khàn giọng nói: “Thả tôi xuống”
Hoàng Tuấn Khải đặt cô ngồi sang bên cạnh, quần áo trên người cô đã xộc xệch hết cả, để lộ một vùng da trắng nõn ở ngực lấm tấm vài dấu đỏ mờ ám. Hoàng Tuấn Khải vươn tay muốn cài cúc áo lại cho cô, nhưng cô gạt ra.
“Tôi tự làm được.”
Anh trầm mặc thu tay lại, nhìn cô chậm chạp nhấc các ngón tay đóng cổ áo lại. Anh bất chợt thấy một ngón tay của cô bị thương chảy máu, chắc trong lúc vũng vẫy đã va phải đâu đó. Hoàng Tuấn Khải cầm ngón tay bị thương của cô, cho vào miệng.
Kiều Nhã Linh sửng sốt muốn rút tay lại nhưng Hoàng Tuấn Khải đã giữ chặt.
“Anh làm gì thế?”- Kiều Nhã Linh hốt hoảng hỏi.
Hoàng Tuấn Khải im lặng làm sạch vết máu trên tay cô, sau đó lấy một chiếc băng cá nhân dán lại.
“Bị thương rồi” – Anh nói Kiều Nhã Linh nhìn chiếc băng gạc trên tay, cũng không rõ mình bị thương từ bao giờ. Hoàng Tuấn Khải nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của cô, đặt lên đó một nụ hôn.
“Đừng giận nữa nhé!”
Kiều Nhã Linh rụt tay lại, mọi hành động của anh đều rất dịu dàng như muốn lấy lòng cô, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh. Cô ghét những chuyện anh làm với cô, nhưng còn ghét bản thân mình hơn vì đã không thể làm chủ trước những động chạm của anh.
“Anh xin lỗi, là anh đã không khống chế được bản thân” – Hoàng Tuấn Khải nói.
“Tôi đồng ý lên xe với anh là vì muốn đến thăm dì Lam, chứ không phải để anh giở những trò đồi bại đó với tôi. Anh cũng nên nhớ giờ mình đã là một người chồng, một người cha, hành động này của anh có thể chấp nhận được không? Hơn nữa anh có vẻ rất yêu con trai, đừng khiến nó thất vọng”
Nét mặt Hoàng Tuấn Khải trở nên nặng nề, anh thở hắt ra, nói: “Kiều Kiều, em không hiểu”
Kiều Nhã Linh không trả lời, cô ngồi cách xa anh ra, ngoảnh đầu nhìn cửa sổ. Hoàng Tuấn Khải nhìn dáng vẻ xa cách lạnh nhạt của cô, không nén được tiếng thở dài. Anh lại làm cô ghét anh thêm rồi.
Hai người lại yên lặng ngồi trên xe, không khí trâm mặc bao trùm xung quanh. Chiếc xe từ từ chạy trên đường, chẳng mấy chốc, biệt thự nhà họ Hoàng hiện ra trước mắt.