Chương 222
Kiều Nhã Linh không hiểu ý Kiến Quốc nói là gì, có chuyện gì về Hoàng Tuấn Khải mà cô còn chưa biết sao?
Trước ánh mắt ngờ vực của Kiều Nhã Linh, Kiến Quốc lúng túng hắng giọng, anh ta đã quá nhiều lời rồi. Kiến Quốc nói lảng sang chuyện khác: “Thật ra chủ tịch là người dễ mủi lòng lắm, cô đừng nhìn vẻ ngoài của ngài ấy mà cho rằng ngài ấy là người lạnh lùng. Tiểu Kiệt đối với ngài ấy, không phải đơn giản như vậy đâu”
Kiều Nhã Linh không nói gì, chỉ gật đầu. Sắc mặt cô trầm xuống, Kiều Nhã Linh lắng lặng nhìn cảnh vật qua cửa kính, ánh mắt thoáng mông lung.
Kiều Nhã Linh nhiều lúc không thể hiểu được còn người của Hoàng Tuấn, trong đầu như có một lớp sương mù khiến cô mờ mịt. Kiều Nhã Linh âm thầm thở dài, cô vuốt nhẹ gương mặt của anh phản chiếu lên cửa kính, người đàn ông này, rốt cuộc là người như thế nào đây?
Không biết bao lâu sau, Hoàng Tuấn Khải chập chờn tỉnh dậy. Anh nhíu mày, bóp trán, hỏi Kiến Quốc: “Đến đâu rồi?”
Kiến Quốc trả lời: “Sắp đến nơi rồi ạ” – Anh ta lại nói tiếp – “Nếu chủ tịch không khỏe thì về nhà nên nghỉ ngơi một lát”
Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nói: “Tôi không sao”
Đột nhiên Kiều Nhã Linh mở to mắt, nhìn về phía trước, nói nhỏ: “Đến nơi rồi”
Biệt thự nhà họ Hoàng hiện ra trước mắt, Kiến Quốc chạy thẳng xe vào trong, sau đó dừng lại trước cửa nhà. Kiều Nhã Linh không thể chờ đợi được nữa, cô vội vàng xuống xe.
Cô không màng đến Hoàng Tuấn Khải đang ở phía sau, chạy như bay vào trong nhà. Hoàng Tuấn Khải nhìn chăm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt ẩn hiện tia phức tạp.
Kiến Quốc bước ra khỏi xe, nhận ra được sự lo lắng của Hoàng Tuấn Khải, anh ta nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, ngài đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt xuống, phiền muộn thở dài, võ vai Kiến Quốc rồi đi vào trong. Vừa vào đến cửa Kiều Nhã Linh đã va phải dì Lam, do quá cuống mà cô chạy rất nhanh, suýt chút nữa là xô ngã dì.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng đỡ lấy dì, áy náy hỏi: Dì Lam nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải, chuyển sự chú ý sang anh, vẻ mặt không được tốt lắm: “Thăng bé vẫn thế, còn đang ngủ li bì, dì đang định lên thay khăn lạnh cho nó đây”
Từ lúc Hoàng Tuấn Khải đi đến bây giờ Tiểu Kiệt vẫn mê man chưa tỉnh lại, người nhà họ Hoàng vẫn liên tục thay nhau chăm sóc cho thăng bé.
Dì Lam thương Tiểu Kiệt như cháu mình vậy, nhìn Tiểu Kiệt ốm yếu dì rất đau lòng. Kiều Nhã Linh nghe thế thì lo lắng hơn, sắc mặt Hoàng Tuấn Khải cũng trâm xuống, anh nói: “Làm phiền dì rồi, dì cứ để cháu”
Dì Lam xua tay nói: “Làm phiền gì chứ, dù sao Tiểu Kiệt cũng là..”
Dì Lam chạm phải đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Hoàng Tuấn Khải, lời nói đột ngột dừng lại. Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, nhìn Kiều Nhã Linh rồi khế lắc đầu.
Dì Lam biết ý lập tức im bặt không nói chuyện đó nữa, vỗ vai Kiều Nhã Linh: “Cháu lên với thằng bé đi”
Trước khi đi dì Lam nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng Tuấn Khải, không đành lòng nói: “Cháu nghỉ ngơi một chút đi nhé, cả đêm đã không ngủ rồi. Cháu phải khỏe thì mới chăm sóc Tiểu Kiệt được.”
Hoàng Tuấn Khải nói: “Cháu không sao, dì đừng lo”
Dì Lam không nói gì nữa mà đi xuống bếp, dì hơi quay người lại nhìn Hoàng Tuấn Khải và Kiều Nhã Linh, ánh mắt đăm chiêu.
Kiều Nhã Linh hoàn toàn không phát hiện ra phản ứng khác lạ của hai người họ. Kiều Nhã Linh đang sốt ruột muốn chết đi được, thế nhưng cô không biết phòng Tiểu Kiệt ở đâu cả. Cô chạy qua chạy lại mấy phòng ở tầng dưới cũng không nhìn thấy Tiểu Kiệt đâu. Hoàng Tuấn Khải ở một bên cười bất đắc dĩ, kéo cô lại.
“Phòng Tiểu Kiệt không ở đây” = Hoàng Tuấn Khải nói.
Kiều Nhã Linh vội vàng nói: “Thế thằng bé đang ở đâu, anh mau đưa tôi tới đó đi”
Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ngập tràn sự bất an của Kiều Nhã Linh, anh thấp giọng nói: “Đi theo anh”
Nói rồi anh cứ thế cầm tay cô đi lên tầng ba, Kiều Nhã Linh không rút tay ra, trong đầu chỉ lo lắng đến sức khỏe của Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải vuốt nhẹ cổ tay nhỏ nhắn của Kiều Nhã Linh, trái tim bỗng chốc mềm đi. Kiều Nhã Linh bây giờ vô cùng nghe lời anh, thế nhưng tất cả chỉ vì Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải có chút chạnh lòng, đối với cô, anh đã không còn là số một nữa rồi.