Chương 190
Hoàng Tuấn Khải vừa dứt lời, Tiểu Kiệt liền đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn anh. Thằng bé như thể không tin nổi vào tai mình, gương mặt vừa hoang mang vừa mừng rỡ.
Tiểu Kiệt chạy vọt về phía anh, cuống quýt hỏi: “Ngày mai chúng ta đi chơi với chị xinh đẹp ạ? Ba đồng ý cho con gặp chị ấy rồi ư? Ba nói thật không thế?”
Quả nhiên Kiều Nhã Linh vẫn là quan trọng nhất, thằng bé nghe thấy tên cô liền biến thành một con người khác.
Trước đó còn bơ đẹp anh mà bây giờ giống như một chú cún quấn quýt lấy người anh. Hoàng Tuấn Khải nhìn vẻ mặt mong đợi của con trai mình, anh cúi người xuống xoa đầu cậu bé: “Ừ, mai chúng ta sẽ đi chơi với Kiều Kiều, con vui rồi chứ?”
Tiểu Kiệt hét âm ï khắp nhà, chạy loạn hết cả lên. Gương mặt thằng bé sáng bừng, bộ dạng ủ rũ ban nấy đã bay hết sạch. Ánh mắt thằng bé lấp lánh, miệng cười đến tận mang tai.
món quà nhỏ cho chị xinh đẹp nữa. Tiểu Kiệt hào hứng đến mức thao thức cả đêm, trời mới hửng sáng đã không thể ngủ được nữa, vội vàng dậy để thay đồ.
Tiểu Kiệt đang mặc một chiếc áo hình chú gấu đáng yêu, đội một chiếc mũ vàng ở trên đỉnh có gắn cây nấm nhỏ, đeo balo căng phồng. Tiểu Kiệt đã sẵn sàng để lên đường, giục giã Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng thay đồ.
Hoàng Tuấn Khải nhìn bộ dạng kích động của con trai, lắc đầu đi lên phòng. Sau khi ăn sáng xong, hai ba con bắt đầu lên đường. Trước khi đi, Hoàng Tuấn Khải dặn dò Tiểu Kiệt: “Con nghe cho kĩ nhé, hôm nay ba sẽ đóng giả là một người bạn của gia đình mình đưa con đi gặp Kiều Kiều. Con không được phép gọi ba là ba, mà phải gọi là chú nghe chưa?”
Tiểu Kiệt thắc mắc: “Tại sao lại phải nói dối ạ?”
Hoàng Tuấn Khải mím môi nói: “Đừng hỏi nhiều, nếu muốn gặp chị xinh đẹp thì phải nghe theo lời ba, rõ rồi chứ?”
Mặc dù Tiểu Kiệt không biết tại sao ba mình phải làm như vậy, nhưng vì ba đã nói thế nên cậu cũng không hỏi gì nữa. Tiểu Kiệ hành động khóa miệng lại, nghiêm túc gật đầu. Hoàng Tuấn Khải xoa đầu thẳng bé, bắt đầu đi đến điểm hẹn.
Hoàng Tuấn Khải hẹn Kiều Nhã Linh ở cổng Times City lúc 8 giờ.
“Nhờ” sự sốt sắng của Tiểu Kiệt mà anh với thằng bé đến sớm hơn cả nửa tiếng. Tiểu Kiệt trong lúc chờ đợi không hề cảm thấy nhàm chán, thằng bé lượn qua lượn lại trước mặt Hoàng Tuấn Khải, vẻ mặt vô cùng háo hức. Tiểu Kiệt đột nhiên dừng lại, mắt thằng bé nhìn về phía trước, mắt sáng bừng, hét ầm: “Chị xinh đẹp!”
Hoàng Tuấn Khải cũng đưa mắt về phía trước, đập vào mắt anh là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trắng nõn của Kiều Nhã Linh. Cô mặc.
một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, tóc xõa tung sau lưng, theo chuyển động của cô mà đung đưa chơi đùa trên bờ vai gầy. Ánh nắng dịu dàng của buổi sáng đáp trên gương mặt cô, trông cô sáng bừng như tia nắng ngày hạ. Hoàng Tuấn Khải nhìn đến ngẩn ngơ, bàn tay anh vô thức siết lại.
Kiều Nhã Linh cũng giống như Tiểu Kiệt, từ sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị mọi thứ, vô cùng nôn nóng muốn gặp thẳng bé. Kiều Nhã Linh đến nơi thì lập tức nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh mừng rỡ chạy đến, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang dựa lưng vào tường ở gần đó.
“Tiểu Kiệt” – Kiều Nhã Linh cười tươi gọi.