Chương 133
“Rốt cuộc anh có nghe tôi nói chuyện không?” – Giọng Kiều Nhã Linh hơi cao lên.
Hoàng Tuấn Khải chẳng nói chẳng răng, không phải anh không muốn nói, mà là anh không thể nói được. Anh mà cất tiếng, nhất định sẽ dọa cô sợ chết khiếp. Hoàng Tuấn Khải chỉ cầm điện thoại, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt có chút suy tư.
“Tôi nói là Tiểu Kiệt đã kể về hoàn cảnh của cháu cho tôi nghe. Tôi mong anh hãy đối xử với cháu tốt hơn, dù sao anh cũng đã nhận nuôi Tiểu Kiệt, anh hãy làm tròn trách nghiệm của mình. Tôi nói vậy anh hiểu chứ?” – Kiều Nhã Linh cau mày nói.
Người đàn ông kia vẫn làm thỉnh, Kiều Nhã Linh không nhịn được, có chút bực mình nói: “Này, anh có phải là ba của Tiểu Kiệt không thế? Tôi nói với anh mà anh cứ im lặng suốt là sao? Anh làm ơn hãy đối xử với Tiểu Kiệt tốt hơn đi, thằng bé không đáng phải sống như vậy!”
Bên kia lập tức cúp máy, Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn điện thoại, trong lòng bừng bừng lửa giận. Người này đúng là bất nhã, đang nói chuyện mà lại ngắt máy như thế.
Trong khi đó cô nói năng rất lịch sự, vậy mà anh ta lại xem cô không ra gì. Cô cảm thấy anh ta lạnh lùng hời hợt giống hệt như Tiểu Kiệt nói vậy, hoàn toàn không có trách nghiệm của một người cha. Cô càng tin ba mẹ của Tiểu Kiệt là người xấu, Tiểu Kiệt nhất định đã phải chịu khổ khi ở căn nhà đó.
Lúc này, ở bên kia, Hoàng Tuấn Khải quảng điện thoại ra một bên, mệt mỏi thở dài. Anh vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy sầu não.
Tiểu Kiệt nói bậy nói bạ như vậy khiến anh rất bực mình, nhưng nghe giọng nói quan tâm bảo vệ của Kiều Nhã Linh dành cho thằng bé, anh lại thấy buồn bã. Có lẽ, ngày ấy đang dần đến rồi, ngày mà cả đau thương lẫn hạnh phúc sẽ được nở rộ.
“Chủ tịch, có cần đi đón cậu chủ không ạ?” – Kiến Quốc ở bên hỏi.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải trầm xuống, cuối cùng anh thấp giọng nói: “Cứ để nó ở với cô ấy đi”
Kiến Quốc có chút ngạc nhiên, sau đó cũng không nói gì nữa.
Hoàng Tuấn Khải đã cúp máy được mấy phút rồi nhưng Kiều Nhã Linh vẫn dán mắt vào chiếc điện thoại không rời, nghiến răng ken két.
Thấy Kiều Nhã Linh tức giận với chiếc điện thoại, Tiểu Kiệt chớp mắt hỏi cô: “Ba em nói gì thế Kiều Nhã Linh thở dài: “Ba em chẳng nói gì cả, cứ thế cúp máy, không lịch sự chút nào hết”
Qua lời kể của Tiểu Kiệt, cô cũng cho rằng người ba nuôi của thằng bé chẳng tốt đẹp gì, chỉ là không ngờ lại tồi tệ đến như vậy. Không quan tâm đến con cái, chỉ biết trách mắng thằng bé. Cô lịch sự góp ý thì không coi lời nói của cô ra gì, cứ thế cúp mày luôn. Có người ba như thế Tiểu Kiệt không thích là phải, cô cũng cảm thấy bất bình thay cho thằng bé.
Tiểu Kiệt phụ họa nói: “Đúng đúng, ba em rất là khó ưa. Lúc nào ba em cũng chỉ xem mình là nhất, coi thường người khác lắm! Đã thế suốt ngày chỉ biết mắng em, em làm gì ba cũng thấy chướng mắt hết”
Tiểu Kiệt hăng hái nói, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ba mình. Cậu chỉ mong Kiều Nhã Linh càng ngày càng ghét Hoàng Tuấn Khải, như vậy cậu mới có thể ở bên cô mãi mãi được. Tiểu Kiệt thầm đắc ý trong lòng, kiểu này ba cậu tiêu đời rồi, chị xinh đẹp sẽ chẳng bao giờ để ý đến ba nữa đâu.
Kiều Nhã Linh cảm thấy xót xa không thôi, dịu dàng xoa đầu Tiểu Kiệt: “Được rồi, đừng buồn nữa nhé, chị đưa em về nhà được không?”
Tiểu Kiệt mừng rỡ gật đầu: “Vâng ạ”
Kiều Nhã Linh thanh toán tiền ăn, sau đó dắt Tiểu Kiệt ra ngoài. Nơi này cách nhà cô ở khá xa, vì vậy cô đưa Tiểu Kiệt lên xe buýt đi về. Tiểu Kiệt ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, thắng bé thiu thiu ngủ, cái miệng hồng hơi mở ra, vẻ mặt rất bình yên. Kiều Nhã Linh im lặng ngắm nhìn thằng bé, không nhịn được đưa tay lên chạm khế lên mặt Tiểu Kiệt. Cô mỉm cười, đứa trẻ này thực sự quá đỗi đáng yêu, ước gì, đứa trẻ này là con cô thì tốt biết bao!
Kiều Nhã Linh âm thầm giật mình với suy nghĩ này, cô lắc đầu cười.