Chương 137
Gương mặt hai người đều ngập tràn sự vui vẻ, Tiểu Kiệt chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Kiều Nhã Linh lau người cho Tiểu Kiệt, vì không có quần áo cho trẻ em nên Kiều Nhã Linh đành phải mặc lại quần áo cũ cho thẳng bé.
Cậu nhóc không còn ngại ngùng như lúc trước nữa, đứng yên để Kiều Nhã Linh thay đồ cho mình. Thằng bé tắm xong nhìn rất sạch sẽ đáng yêu, Kiều Nhã Linh nhéo vào má cậu nhóc một cái. Tiểu Kiệt cười †oe toét, cậu nhóc trước giờ vẫn ghét những ai đụng vào mặt mình, chỉ riêng Kiều Nhã Linh là khiến cậu không bài xích.
“Em lên giường nằm đi nhé, chị tắm xong thì sẽ ra” Kiều Nhã Linh dặn dò.
Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, trèo lên giường nằm lăn lộn. Tiểu Kiệt ngửi mùi hương dễ chịu trên người mình, thoải mái thở ra một hơi, cậu đã được chị xinh đẹp tắm cho đó!
Tiểu Kiệt vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm lại khi bàn tay chị xinh đẹp chạm vào người mình. Cậu nhóc cười tít ôm hai cái má bánh bao, vui đến mức nhảy loạn trên giường.
Kiều Nhã Linh liếc nhìn Tiểu Kiệt, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Cô định vào phòng tắm, nhưng rồi lại không an tâm cho lắm. Cô nhắc nhở Tiểu Kiệt: “Nếu có ai gõ cửa thì em đừng mở nhé, có gì thì bảo chị”
Tiểu Kiệt đáp một tiếng: “Vâng ạ”
Tiểu Kiệt ngồi xem phim hoạt hình một lúc thì thấy chán, cậu nhóc đi loay quanh trong nhà, bất chợt nhìn thấy điện thoại của Kiều Nhã Linh. Thật ra cậu nhóc cũng được ba trang bị cho một chiếc điện thoại bé xinh, chỉ có điều nó hết pin rồi, nên không thể dùng được.
Kiều Nhã Linh vẫn còn đang tắm, Tiểu Kiệt nảy ra một ý định, cậu nhóc mở điện thoại của cô ra, ấn một dãy số rồi gọi Lúc này, Hoàng Tuấn Khải vừa ăn tối xong. Anh ngẩn người ngồi trên giường, bình thường giờ này nếu anh ở nhà Tiểu Kiệt nhất định sẽ kéo.
anh vào phòng thằng bé, sau đó bắt anh kể chuyện cho đến khi thằng bé ngủ thiếp đi. Căn nhà hôm nay yên tĩnh hơn ngày thường, không có.
giọng nói lanh lảnh, tiếng cười giòn tan của Tiểu Kiệt, anh bỗng nhiên cảm thấy thiếu vắng. Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Tuấn Khải reo lên, anh lấy ra, nhìn thấy người gọi đến thì vô cùng sửng sốt.
“Kiều Kiều?” – Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng bắt máy.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Linh chủ động gọi điện cho anh, điều này khiến anh rất bất ngờ, xen lẫn trong đó là cảm giác vui mừng không nói thành lời. Thế nhưng ở đầu dây bên kia không truyền đến thanh âm dịu dàng của Kiều Nhã Linh mà là một giọng nói non nớt của trẻ con: “Bạt”
Hoàng Tuấn Khải lập tức nhíu mày, thì ra là Tiểu Kiệt dùng máy của cô để gọi cho anh. Hoàng Tuấn Khải mừng hụt, giọng nói cũng lạnh đi: “Con còn gọi cho ba làm gì?”
Tiểu Kiệt cười hớn hở: “Con đang ở nhà chị xinh đẹp nè, nhà chị ấy đẹp lắm luôn”
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng: “Liên quan gì đến ba? Con thích thì ở đó luôn đi”
Hoàng Tuấn Khải vẫn còn bực mình vì chuyện vừa rồi, nghe Tiểu Kiệt nói vậy anh càng khó chịu hơn. Đến anh còn chưa biết nhà cô có hình dạng như nào, thế mà thằng nhóc này lại có thể bước vào trong rồi.
Tiểu Kiệt nhận ra ba mình đang tức giận, không những không biết điều mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Ba biết không, vừa rồi Kiều Kiều đã tắm cho con đấy, bọn con đã chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Ba, con là người đầu tiên và duy nhất được tắm với chị xinh đẹp đó!” – Tiểu Kiệt chọc tức ba.
Mặt Hoàng Tuấn Khải đen kịt, trong khi anh thì ở trong căn nhà lạnh lẽo với bốn bức tường, thì đứa con trai của anh lại được người anh thích tắm cho ư?
Hoàng Tuấn Khải lửa giận sôi trào, anh đương nhiên không cam lòng. Nếu được, anh thật sự chỉ muốn đến nhà cô rồi lôi thằng bé kia về nhà mà thôi.
Anh mà không được ở bên cô, thì thằng bé cũng không được! Hoàng Tuấn Khải vô cùng bực bội, anh thấp giọng nói với con trai: “Có rất nhiều thứ chỉ có mình ba được làm với chị ấy thôi, con đừng có mà đắc ý!”
Tiểu Kiệt dẩu môi: “Có chuyện gì mà con chưa được làm kia chứ? Con ôm chị ấy rồi, cũng được chị ấy thơm thơm, còn tắm với chị ấy nữa”
Tiểu Kiệt cảm thấy mình là người gần gũi với chị xinh đẹp nhất, cái gì Kiều Nhã Linh cũng chiều cậu hết. Còn ba cậu thì sao, đến thơm thơm cũng bị chị xinh đẹp cự tuyệt, vậy mà ba lại nói dối trắng trợn như Vậy.
Hoàng Tuấn Khải cười nửa miệng, nhấn mạnh nói: “Rất, nhiều, thứ!”
Tiểu Kiệt không tin: “Tẹo nữa con sẽ được ôm Kiều Kiều ngủ, ba còn lâu mới được như vậy”