Chương 528
Kiều Nhã Linh cụp mắt, cô lặng lẽ rút tay lại. Kiều Nhã Linh ảm đạm nói: “Đây là lần cuối cùng tôi chăm sóc anh. Nếu anh nghĩ tôi sẽ mãi mãi ở bên anh, vậy thì anh nhầm rồi. Anh đừng lầm tưởng hôm nay tôi đến đây vì tôi quan tâm anh. Tôi chỉ muốn đáp lại những chuyện mà anh đã làm cho tôi mà thôi. Tôi không thể xuất bất cứ khi nào anh cần, anh nên tìm một người phụ nữ chăm sóc cho mình”
Hoàng Tuấn Khải sắp kết hôn rồi, Tuyết Loan sẽ là người ở bên anh, danh chính ngôn thuận. Còn Kiều Nhã Linh, cô không có tư cách gì để chăm sóc anh cả. Cô tới đây, chẳng qua vì cô không muốn nợ anh. Một người đàn ông như Hoàng Tuấn Khải, rất cần người dịu dàng, ân cần chăm sóc. Tuyết Loan chính là người thích hợp với anh, chứ không phải cô.
Hoàng Tuấn Khải ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhã Linh, gương mặt anh lộ rõ sự thất vọng, anh nói: “Kiều Kiều, người phụ nữ sánh bước bên anh cả đời, anh chỉ muốn là em.
Kiều Nhã Linh lắc đầu, nói: “Sẽ có một ngày anh nhận ra, chúng ta không hề thích hợp. Tình cảm mà anh dành cho tôi không phải tình yêu nam nữ, chỉ là chấp niệm của quá khứ mà thôi.”
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô đau đớn, giọng anh khản đặc: “Kiều Kiều, em nhầm rồi, em nhầm rồi..”
Hoàng Tuấn Khải cứ liên tục lẩm bẩm như vậy, Kiều Nhã Linh không phản bác lại anh, bây giờ anh đã quá say rồi. Hoàng Tuấn Khải nằm bò ra bàn, gương mặt mê man, miệng nói những lời vô nghĩa.
Kiều Nhã Linh xót xa nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy Hoàng Tuấn Khải yếu đuối và bất lực đến thế.
Kiều Nhã Linh cảm thấy không đành lòng khi nhìn anh như vậy, một Hoàng Tuấn Khải kiêu ngạo và lạnh lùng, chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo che giấu như những cảm xúc nhạy cảm của anh mà thôi.
Kiều Nhã Linh lặng lẽ nói: “Hoàng Tuấn Khải, anh phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Đến khi tôi không còn ở đây nữa, anh hãy sống thật tốt”
Hoàng Tuấn Khải đột ngột nắm lấy cổ tay Kiều Nhã Linh, anh bỗng nhiên trở nên nôn nóng: “Em muốn rời khỏi đây sao? Không thể được! Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh cũng không buông tay em”
Sự hoảng loạn và bất an hiện rõ trên gương mặt Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh chợt thấy đau lòng. Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng đã sợ mất cô rồi sao, Kiều Nhã Linh nở nụ cười chua xót, tất cả đều đã muộn rồi.
Khi say, con người ta sẽ nói những điều luôn giấu kín trong lòng. Hoàng Tuấn Khải trở nên dựa dẫm vào cô, anh lo sợ tột độ khi cô nói cô sẽ không ở bên anh nữa. Trái tim cô cứ âm thầm run rẩy, nơi mềm mại nhất trong lòng cô đã bị anh chạm tới.
Hoàng Tuấn khải nhắm nghiền mắt, anh gọi tên cô không ngừng.
Mặc dù đã say đến không còn sức lực, nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn giữ chặt tay cô, trong tiềm thức vẫn luôn lo sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh. Kiều Nhã Linh làm sao mà không cảm thấy đau lòng được, dù cô luôn tự dặn lòng không được để tâm đến anh nữa nhưng cô cũng không nỡ bỏ mặc anh ở đây.
“Được rồi, để tôi đưa anh về”
Kiều Nhã Linh khó khăn dìu Hoàng Tuấn Khải đứng lên, phải rất vất vả mới đưa anh ra khỏi quán bar được.
Về đến nhà họ Hoàng, Kiều Nhã Linh muốn lấy chìa khóa mở cửa, nhưng Hoàng Tuấn Khải bây giờ đã không biết trời đất gì nữa, hỏi anh cũng vô dụng. Kiều Nhã Linh đành tự mình ra tay, lục túi áo vest của anh, nhưng không thấy chìa khóa đâu.
Kiều Nhã Linh bất đắc dĩ thò tay vào túi quần Hoàng Tuấn Khải, lục tìm chìa khóa. Làn da dưới tay cô nóng đến dọa người, Kiều Nhã Linh có cảm giác mình đang chạm vào lửa, nóng bỏng tay.
Đột nhiên, có một bàn tay rộng lớn mạnh mẽ đè chặt lên tay cô.
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen như mực của Hoàng Tuấn Khải. Vì say mà giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn thường ngày rất nhiều, thanh âm khàn khàn quyến rũ: “Muốn tìm thứ này sao?”
Nói rồi, Hoàng Tuấn Khải kéo tay Kiều Nhã Linh, đặt lên một thứ vừa nóng vừa cứng rắn, vì bị ai đó kích thích mà hừng hực khí thế.
Thứ đó càng lúc càng nở to dưới lòng bàn tay Kiều Nhã Linh, hơi thở nặng nhọc của Hoàng Tuấn Khải phả vào mặt cô. Lồng ngực nóng bỏng của anh dán chặt lên lưng cô, truyền đến một dòng điện.
Hoàng Tuấn Khải ghé sát vào tai Kiều Nhã Linh, cất giọng mờ ám: “Em có biết tại sao thứ này lại hưng phấn như vậy không? Bời vì rất lâu rồi, anh chưa động vào phụ nữ”
Kiều Nhã Linh hét lên một tiếng, hốt hoảng rút tay lại. Mặt Kiều Nhã Linh đỏ bừng, cô chỉ tay vào mặt Hoàng Tuấn Khải mà mắng: “Anh… đồ vô lại!”