Chương 50 Kẻ thù năm xưa
Ở sân bay, dưới sự che chắn của những người bảo vệ, Tú Quỳnh an toàn lên xe trở về khách sạn. Bay một chuyến bay dài vô cùng mệt mỏi, Tú Quỳnh tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó ở lại trong phòng không ra ngoài, mọi chuyện còn lại giao cho Tuyết Phi xử lý.
Tuyết Phi thay Tú Quỳnh chuẩn bị hết thảy mọi thứ, sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi. Mới nằm được một chút đã có người gõ cửa, chân mày xinh đẹp của Tuyết Phi nhíu lại, cô ta khó chịu nói: “Ai đấy?”
“Là chị Châu, phụ trách bên nhân sự đây” Giọng một người phụ nữ vang lên.
“Vào đi” Tuyết Phi lạnh nhạt lên tiếng.
Chị Châu nhẹ nhàng bước vào, tươi cười nói: “Chuyến bay vất vả rồi, hôm nay chị tìm em là để nói về chuyện tìm trợ lý cho Tú Quỳnh, mấy hôm trước chị có nói trước với em rồi Tuyết Phi gật đầu, ra hiệu cho chị ta nói tiếp.
“Đã tìm được người rồi, hôm nọ chị đã nói rồi, đó là một cô gái trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học, nhanh nhẹn hoạt bát, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chị cảm thấy rất phù hợp nên muốn tiến cử với em”
Tuyết Phi hài lòng cười: “Tốt lắm! Cô ta tên gì?”
Chị Châu trả lời: “Tên là Kiều Nhã Linh”
Tuyết Phi lập tức đờ người, gương mặt trở nên méo mó, cứng nhắc nói: “Kiều Nhã Linh?”
Chị Châu không hiểu có chuyện gì mà sắc mặt Tuyết Phi trở nên kì lạ như vậy, vội vàng đáp: “Đúng vậy, sao thế?”
Tuyết Phi không hé răng, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Chính là Kiều Nhã Linh trong suy nghĩ của cô ta ư? Không ngờ trái đất lại nhỏ bé như vậy, người cô ta hãm hại năm xưa lại muốn trở thành trợ lý của Tú Quỳnh, trở thành cấp dưới của cô ta. Đúng là bưồn cười! Đây hẳn là nghiệt duyên của hai người họ. Ánh mắt Tuyết Phi tràn ngập sự khinh bỉ. Ba năm không gặp, không biết Kiều Nhã Linh bây giờ như thế nào? Chắc hẳn là nghèo hèn, ti tiện, xấu xí, bị Hoàng Tuấn Khải ghét bỏ. Nghĩ như vậy, cô ta không khỏi hả hê vui sướng.
Kiều Nhã Linh.
Tuyết Phi nhẩm lên cái tên này trong đầu, đây là người phụ nữ khiến cô ta ghen ghét đố kị đến tận xương tủy. Tuyết Phi chưa bao giờ hối hận vì những chuyện năm xưa đã làm, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Khiến Kiều Nhã Linh mất đi đứa con, rời khỏi nhà họ Hoàng, sống dở chết dở, cô ta rất hài lòng.
“Tuyết Phi?”
Chị Châu đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Phi, bỗng chốc rùng mình. Chị ta vốn biết rằng Tuyết Phi là một con người thủ đoạn nham hiểm, không biết kiều Nhã Kinh có liên quan gì đến Tuyết Phi không. Chị Châu thầm mong là không có chuyện gì, nếu không Kiều Nhã Linh nhất định sẽ phải chịu khổ.
“Có chuyện gì không? Em không ưng à?” Chị Châu nhỏ giọng thăm dò.
Tuyết Phi vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vô cùng đáng sợ. Cô ta cười gắn, không biết Kiều Nhã Linh có nhận ra cô ta không. Nếu nhận ra, thì chắc hẳn hôm nay đến để dẫn mặt cô ta đây. Tuyết Phi càng trở nên hứng thú, ngoảnh mặt nói với Chị Châu: “Đâu có, em rất ưng”
Chị Châu gật đầu, đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài còn liếc nhìn Tuyết Phi lần nữa, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuyết Phi ngả người trên chiếc ghế salon mềm mại, đôi chân thon dài gác lên nhau, đôi môi đỏ đậm nhếch lên, cô ta thực sự mong chờ lần gặp mặt này. Tình địch năm xưa tìm đến cửa, chắc hẳn sẽ là một cuộc gặp gỡ thú vị đây.
Lúc này, Kiều Nhã Linh mang một bụng tức giận vội vã chạy ra sân bay, nhưng mọi người đã đi hết rồi. Kiều Nhã Linh ngơ ngác nhìn xung quanh, vô cùng thất vọng vì đã bỏ lỡ mất thời cơ tiếp cận Tuyết Phi.
Kiều Nhã Linh dáo dác nhìn một hồi thì thấy An Kỳ đang một mình đứng ở phía xa xa, bộ dạng lo lắng, Kiều Nhã Linh vội vàng chạy đến.
An Kỳ thấy Kiều Nhã Linh thì vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn mở miện: “Cậu đi đâu thế hả? Mình tìm cậu mãi, mọi người đã đi hết cả rồi”
trác Kiều Nhã Linh lúng túng nói: “Mình đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, không ngờ đụng phải Hoàng Tuấn Khải”
Kiều Nhã Linh thầm rủa anh trong lòng, nếu không phải vì Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh đã ra kịp rồi, tất cả là tại anh!
An Kỳ tròn mắt: “Hoàng Tuấn Khải ở đây sao? Anh ta đến đón ai à?”
Kiều Nhã Linh cụp mắt, buồn bực nói: “Có lẽ là đi đón vợ”
An Kỳ lập tức ngậm miệng lại, liếc nhìn Kiều Nhã Linh, không biết nói gì cho phải, đành nói chuyện khác: “Mà anh ta gây khó dễ cho cậu à mà bây giờ cậu mới ra?”
Kiều Nhã Linh kể lại mọi chuyện cho An Kỳ nghe, cô ấy vô cùng tức giận, luôn miệng chửi bới Hoàng Tuấn Khải. Vì Hoàng Tuấn Khải mà giờ bọn họ không gặp được Tuyết Phi, kế hoạch đổ bể hết cả. Kiều Nhã Linh thở dài, không biết tiếp theo phải làm gì. Đúng lúc này, điện thoại của An Kỳ vang lên, cô ấy nghe máy, một lúc sau liền vô cùng hào hứng vui vẻ.
“Chuyện gì thế ?” Kiều Nhã Linh tò mò hỏi.
An Kỳ cúp máy xong liền ôm chầm lấy Kiều Nhã Linh, mừng rỡ nói: “Chị Châu bảo Tuyết Phi và Tú Quỳnh đã về khách sạn rồi, chị ấy đã tiến cử cậu với Tuyết Phi, giờ cô ta yêu cầu cậu đến gặp đấy, nhưng chỉ một mình cậu thôi.”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, một mình cô thôi ư? Liệu có phải Tuyết phi đã nhận ra cô rồi không? Lần gặp gỡ này nhất định không tốt đẹp gì cả, Kiều Nhã Linh cũng hiểu điều đó. Biết cô chính là người năm xưa mình hại, Tuyết Phi nhất định sẽ giở trò để gây phiền toái cho cô. Có điều Kiều Nhã Linh không sợ, giờ không có gì có thể đe dọa được cô nữa.
Ngược lại Kiều Nhã Linh rất tò mò không biết Tuyết Phi sẽ dùng thái độ gì để đối diện với cô.
An Kỳ phát hiện gương mặt Kiều Nhã Linh không có sức sống, ánh mắt thất thần, tưởng rằng cô lo lắng bèn nói: “Cứ thả lỏng, đừng căng thẳng”
“Mình không sao” Kiều Nhã Linh nói.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt quyết tâm, lần này cô nhất định phải hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ. Sau đó khiến Tuyết Phi phải nhận cái giá đắt cho mọi chuyện cô ta gây ra. Một kẻ gián tiếp giết người thì không có quyền sống ung dung sung sướng như vậy.
An Kỳ kéo cô đi sửa soạn lại một chút, gương mặt tái nhợt của Kiều Nhã Linh dần trở nên tươi tắn hơn. Cô nhìn mình trong gương, tự tin bước ra ngoài. Một mình Kiều Nhã Linh đi đến khách sạn Lotte Hà Nội.
Trên đường đi, bàn tay cô luôn luôn lạnh toát, đầu óc căng thẳng, nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực. Cô chốc chốc lại nhìn đồng hồ, người tài xế cũng nhận ra sự hồi hộp của cô, còn hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không.
Rất nhanh đến nơi, Kiều Nhã Linh bước vào thang máy, ấn lên tầng cao nhất của khách sạn. So với thanh âm ồn ào bên ngoài, dãy hành lang này đặc biệt yên tĩnh. Kiều Nhã Linh bước đi từng bước, sàn đá lạnh lo vang lên tiếng “cộc cộc” khô khốc. Kiều Nhã Linh dừng trước một cánh cửa, cô giơ tay lên gõ cửa.
“Vào đi” Một giọng nói sắc lạnh vang lên.
Kiều Nhã Linh chạm lên tay nắm cửa, dùng lực mở ra. Tuyết Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên gương mặt Kiều Nhã Linh, khóe môi cô ta nhếch lên giêu cợt.
Kiều Nhã Linh đứng lặng ngoài cửa, sắc mặt cô trắng bệch, tay nắm thành quyền, bả vai vì tức giận mà run lên.
Tuyết Phi một thân xinh đẹp yêu kiều ngồi trên chiếc ghế sang trọng trong phòng, hơi hất mặt lên, kiêu ngạo nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh không kìm chế được sự run rẩy, toàn thân cứng ngắc, mắt trừng lớn nhìn Tuyết Phi. Suốt ba năm nay, giọng nói của cô ta luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của Kiều Nhã Linh, khiến cô mất ăn mất ngủ.
Kiều Nhã Linh từng thề với lòng mình nhất định sẽ tìm bằng được người phụ nữ năm xưa. Dù đi đến cùng trời cuối đất cũng phải khiến kẻ gây ra nỗi đau cho cô phải trả giá.
Rốt cuộc hôm nay, cô đã gặp được Tuyết Phi.
Mặt đối mặt!