Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483

 

Mấy ngày sau Vũ Thế Phong vẫn luôn đến bệnh viện chăm sóc Kiều Nhã Linh. Sức khỏe của Kiều Nhã Linh tiến triển tốt từng ngày, sắc mặt cô cũng đã tươi tỉnh hơn, cơ thể không còn đau nhức như trước nữa.

 

Vũ Thế Phong ngồi ở cạnh giường cẩn thận gọt táo, nhìn dáng vẻ cặm cụi đó của anh ta, Kiều Nhã Linh không nhịn được cười: “Thật sự nhìn không ra, một công tử đào hoa, ăn chơi như anh cũng có thể kiên nhẫn gọt táo cơ đấy”

 

Kiều Nhã Linh không thể liên tưởng một Vũ Thế Phong ngạo mạn ngả ngớn, luôn trêu hoa ghẹo nguyệt với một Vũ Thế Phong nghiêm túc, cẩn thận và chu đáo như bây giờ. Vũ Thế Phong nhướn mày nói: “Em đừng nhìn mặt mà bắt hình dong nhé!

 

Anh trông vậy thôi chứ rất biết chăm sóc người khác đó. Đợi đến sau này em đồng ý làm bạn gái anh, em nhất định sẽ phải cảm thán trước người bạn trai vừa tuấn tú vừa ga lăng, lại biết săn sóc, quan tâm người khác này”

 

Kiều Nhã Linh bật cười vui vẻ, Vũ Thế Phong cũng cười. Anh ta chăm chú nhìn cô, bất chợt nói: “Nhã Linh, em hãy cười nhiều lên, nụ cười của em thật sự rất đẹp đó”

 

Mấy ngày nay mặc dù có Vũ Thế Phong luôn ở bên cạnh, tán gẫu vui vẻ với cô, thế nhưng khi anh ta không có ở đây, cô trở nên rất tâm trạng.

 

Vũ Thế Phong biết Kiều Nhã Linh vẫn còn buồn về chuyện Hoàng Tuấn Khải, anh ta đã cố hết sức để khiến cô thoải mái hơn, nhưng dường như không có mấy tác dụng. Có hôm anh ta quên đồ ở phòng bệnh nên quay lại lấy, liền trông thấy Kiều Nhã Linh ngẩn ngơ nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Cơ thể cô như chìm trong nỗi buồn cô tịch, khiến người khác xót xa.

 

Kiều Nhã Linh bối rối tránh ánh mắt của Vũ Thế Phong, không nói gì.

 

Vũ Thế Phong tiếp tục nói: “Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp em, nụ cười của em khi ấy không chút vướng bận, rạng rỡ và vô tư biết nhường nào. Anh hi vọng tương lai, có thể được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đó nở trên môi em. Nhã Linh, chúng ta ai rồi cũng sẽ phải bỏ lại quá khứ, tương lai quan trọng hơn tất thảy”

 

Mí mắt Kiều Nhã Linh run run, cô muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng cổ họng cô lại tắc nghẽn không thể cất lời. Cô hiểu những gì mà Vũ Thế Phong nói, cô cũng rất nhớ bản thân mình của những năm tháng niên thiếu đó. Tổn thương chính là khởi đầu của trưởng thành, càng lớn, đôi mắt của người ta càng chất chứa nhiều âu lo tư lự. Kiều Nhã Linh cũng mong cô có thể bỏ lại nỗi đau ở phía sau, nở nụ cười nhẹ nhõm thanh thản với quá khứ.

 

Vũ Thế Phong muốn thay đổi không khí, anh ta cười nói: “Phải rồi, báo cho em một tin vui, mẹ kế của em và con gái của bà ta đã bị bắt vô tù rồi”

 

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.

 

Trần Mai Hương và Kiều Phương Ly bị bắt vào tù sao? Kiều Nhã Linh hoang mang hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

 

Vũ Thế Phong nói: “Nghe nói bọn họ mua bán trái phép video khiêu d*m, hơn nữa Kiều Phương Ly còn bị lộ clip nhạy cảm ngủ với đại gia để đổi lấy vai diễn nữa. Bây giờ thì hai mẹ con bọn họ đi tong rồi, chết chìm trong nước bọt phỉ nhổ của người đời, đáng lắm! Những kẻ từng đối xử tệ bạc với em giờ đã phải trả giá, em hãy vui lên đi”

 

Vũ Thế Phong cười xoa đầu Kiều Nhã Linh, ban đầu Kiều Nhã Linh còn kinh ngạc, nhưng sau đó ánh mắt cô dần trở nên thâm sâu. Tâm trạng Kiều Nhã Linh vì chuyện này mà khá hơn một chút. Cô vẫn luôn căm hận Trần Mai Hương và Kiều Phương Ly, bây giờ bọn họ đã bị quả báo, cô cảm thấy rất hả hê. Vũ Thế Phong mở những bài báo về vụ việc của hai mẹ con họ cho Kiều Nhã Linh xem.

 

Kiều Nhã Linh chăm chú đọc, trong ảnh, Trần Mai Hương và Kiều Phương Ly cúi thấp đầu, bộ dạng bẩn thỉu thảm hại. Phần bình luận, có rất nhiều người chửi rủa bọn họ không ra gì. Kiều Nhã Linh càng đọc càng thấy thỏa mãn.

 

Vũ Thế Phong nhìn vẻ mặt của cô, cười nói: “Thấy vui hơn chưa?”

 

Kiều Nhã Linh vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, nhếch miệng cười, gật đầu: “Những người như bọn họ, không sớm thì muộn cũng sẽ bị quả báo.

 

Tôi đã chờ ngày này mười lăm năm rồi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hai mẹ con họ thân bại danh liệt”

 

Nhìn Trần Mai Hương bây giờ không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn mà thấp hèn và thảm thương khiến Kiều Nhã Linh không nhịn được mà cười ra tiếng. Chứng kiến những kẻ năm xưa nhãn tâm chà đạp mình đã rơi vào tình cảnh khốn khổ, Kiều Nhã Linh cảm thấy những tổn thương trong lòng mình đã được xoa dịu phần nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK