Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Lăng Quốc phất phất tay ngăn cản lời nói của đệ tử. Bây giờ lão không muốn đồng ý cũng phải đồng ý. Lão phải thể hiện ra khí phách của mình, nếu không chẳng phải những lời trước đó của Trương Trần là đúng, rằng người Hàn bổng không biết phép lịch sự hay sao?

“Được. Tôi giúp cậu được như ý nguyện, nếu cậu đã nhắc tới thế hệ trẻ, vậy thì để đệ tử của tôi ra tay!”

Kim Lăng Quốc gọi: “Phác Đại Nguyên!”

“Thưa thầy!”, người được gọi là Phác Đại Nguyên lập tức bước lên phía trước.

Lăng Quốc gật gật đầu, lão nhìn Trương Trần rồi hỏi: “Cậu muốn tỉ thí cái gì?”

“Tùy cho các ông chọn!”, Trương Trần thản nhiên đáp.

Câu nói này lại khiến đám người Hàn bổng tức đến mức uất nghẹn.

“Vậy được!”, Kim Lăng Quốc nói: “Các cậu còn trẻ, nên chú trọng kiến thức cơ sở, mà thuật châm cứu chính là một phần lớn trong đông y, vậy thì hãy so tài kỹ năng cơ bản của các cậu đi!”

“Người đâu, mang đạo cụ lên!”, Kim Lăng Quốc không hề đợi Trương Trần đáp lời. Trong lòng lão vốn đang tức tối, lúc này lão không còn tâm tư đâu mà nhiều lời với một bề dưới như Trương Trần. Lão chỉ muốn nhanh chóng cho đệ tử của mình giẫm đạp thằng nhãi này xuống, sau đó để lão đích thân ra tay đạp Đông y của Long Quốc xuống đất.

Có người nhanh chóng mang ra mấy thứ như bì lợn, tấm gỗ và các vật dụng khác.

“Người đến là khách, xin mời ra tay trước!”, Trương Trần lùi về sau một bước, nhìn Phác Đại Nguyên rồi nói.

Phác Đại Nguyên cũng không nhiều lời, khẽ hừ một tiếng, chọn ngay miếng gỗ kia khiến đám đông nhìn thấy mà kinh ngạc.

Trong số các vật dụng kia, không cần nghi ngờ nhiều, miếng gỗ cần nhiều công lực nhất.

Cười gằn một tiếng, Phác Đại Nguyên lấy kim châm vàng trong chiếc túi vải giắt ở thắt lưng, không buồn nhìn Trương Trần, bắt đầu xuống châm.

“Hay lắm, tay chân rất vững vàng!”, một số bác sĩ đông y gật đầu tán thưởng, yếu tố cơ bản nhất khi châm cứu là chân tay phải vững vàng.

Sau khi tay vững rồi mới nghĩ tới chuyện châm vào đâu, huyệt vị của con người cộng dồn vào có đến hàng nghìn huyệt lớn nhỏ, lỡ như không cẩn thận mà cắm nhầm, có khả năng sẽ tạo ra hậu quả không gì cứu vãn nổi.

Hết châm này đến châm khác, Phác Đại Nguyên nghe được vài câu tán thưởng nên nở nụ cười đắc ý, tốc độ bàn tay quả thực không hề chậm chạp, chưa được bao lâu đã cắm xuống bảy châm.

“Xin mời các vị kiểm tra!”, cắm châm xong, Phác Đại Nguyên lui về sau một bước.

Chỉ một loáng đã có người bước tới cầm tấm gỗ đó lên đưa cho từng vị giám khảo xem xét.

“Khá lắm, rất rất khá, lúc còn trẻ lão phu cũng không làm được đến mức này...”

“Lần này e là Hàn y thắng chắc rồi, cho dù thằng nhóc Trương Trần kia có chút kỹ năng, nhưng cũng không thể làm đến mức này được, mà như thế là còn coi trọng nó lắm rồi đấy!”

Sau khi các giám khảo xem xong, mấy người đó đồng loạt nhất trí

rằng Phác Đại Nguyên thắng chắc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK