Phải chăng Trương Thiên Lỗi không hề nói với nhà mình chuyện Trương Trần đã đánh anh ta thành ra như thế?
“Đúng là còn sĩ diện chịu tội nữa”, Trương Trần lắc đầu cười. Anh chỉ nghĩ là Trương Thiên Lỗi không còn mặt mũi nào mà nói chuyện này với người nhà, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang cả.
“Haiz! Trương Trần, chúng ta ra ngoài đi lại chút đi. Ngày mai phải đến tỉnh An Hoa mừng thọ ông ngoại 66 tuổi nữa”, Phương Thủy Y thay đôi giày cao gót, nói.
“Chẳng phải em nói là không đi sao?”
“Tôi cũng không muốn đi nhưng mẹ cứ bắt chúng ta phải đi cùng”, Phương Thủy Y nói có chút bất lực.
“Vậy cũng được”, Trương Trần gật đầu nghĩ, chuyến đi lần này chắc sẽ không được yên bình lắm, vì dù sao đó cũng là địa bàn của nhà họ Trương.
Để mừng thọ ông cụ Trương thì Trương Trần và Phương Thủy Y là bậc con cháu tất nhiên cũng phải chuẩn bị một món quà. Mặc dù hai người không thích nhưng quà tất nhiên không thể thiếu được.
Vừa đi xuống dưới nhà, hai người lượn vài vòng ở phố đi bộ nhưng không chọn được món quà ưng ý. Có cái thì đắt quá thể, có cái thì không phù hợp nên khiến hai người rất khó xử.
Còn hai vợ chồng Trương Quốc Hồng thì đơn giản hơn nhiều. Họ tuân theo nguyên tắc ‘chỉ mua đồ đắt chứ không cần đồ phù hợp’ nên tùy ý chọn một món đồ rồi về trước.
“Ấy, đi lên phía trước xem sao”, Trương Trần nói với vẻ hơi bất lực, bởi chân anh sắp mệt gãy ra rồi nhưng Phương Thủy Y thì không việc gì cả.
“Á? Không được đâu, đó là tiệm đồ cổ mà, chúng ta có hiểu về cái đó đâu, ngỡ gặp phải kẻ lừa bịp thì sao”, Phương Thủy Y lắc đầu nói.
Trương Trần thật sự không muốn lượn phố nữa nhưng lại không dám nói thẳng. Vì vậy anh đảo mắt một cái lại nói: “Vợ à, em nghĩ xem, nếu em đã không biết về cái đó thì người nhà họ Trương sao biết được? Nói trắng ra, chỉ cần cái mã ngoài là đủ rồi…”.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y đỏ ửng lên. Nói thế nào thì phía nhà họ Trương cũng là bề trên, giờ đây mình lại mua đến hàng nhái thì khiến cô ngại biết mấy. Nhưng ngại thì ngại, giờ cũng chỉ có thể làm thế thôi.
“Đây là anh nhất quyết mua đấy nhé, không liên quan gì đến tôi đâu đấy”, Phương Thủy Y nói như kiểu mình vô can.
Trương Trần gật đầu rồi kéo tay Phương Thủy Y lại đó.
Con phố này vẫn còn chút gì đó của thời dân quốc, một số đồ cổ và chữ viết đều treo bên ngoài, còn ông chủ thì ngồi ở một bên, nhìn thấy có người đến mua là vội vã nhiệt tình lại chào hỏi hai tiếng.
“Anh à, cái này thật sự không thể giảm nữa, đây là đồ thời nhà Thanh đấy. Ba trăm ngàn tệ, thiếu một đồng cũng không bán..”.
“Ba mươi ngàn tệ, nếu bán thì gói lại”.
“Thôi được, nể tình anh hay đến đây nên tôi bán lỗ cho anh vậy…”.
Trên phố này, những cuộc đối thoại quen thuộc như này thường xuyên diễn ra. Và hầu hết những người mua được hàng thì đều với vẻ mặt tiếc hận.
Phương Thủy Y trợn tròn mắt, lần đầu tiên cô biết được, đồ cổ mà cũng có thể bán như vậy, trong chớp mắt mà giá đã giảm đi nhiều đến thế.
Trương Trần chỉ cười không nói gì, cũng không nói trước mặt Phương Thủy Y. Đây đều là một nghệ thuật, còn có tác dụng hơn cả những người tinh mắt. Ngay cả cái bát ban nãy, khéo ba trăm tệ cũng mua được rồi.
Hai người đi dạo một vòng, đột nhiên Trương Trần bị thu hút bởi một bình hoa cổ.