Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bên trái kìa, dịch sang trái, lệch rồi mà các người không nhìn thấy à?”

Chu Viên Viên đứng đó chỉ huy như bà chủ nhà, Trương Trần đứng cạnh mà thấy cạn lời.

“Hay là tôi về trước đây, đứng đây xem trang trí thì lãng nhách”.

“Được rồi, trước khi đi anh xem thử thuốc tôi mua có ổn không nhé”.

“Ok”, Trương Trần gật đầu đi ra sau lấy một ít thuốc ra nhìn, lần này trên cơ bản không sai sót gì cả, Trương Trần nói qua một câu rồi đi khỏi đó.

Anh đi taxi tới đây, nơi này là phố dành cho người đi bộ, xe không vào được, vậy nên anh chỉ có thể ra ngoài rồi mới bắt xe.

“Ý, đó chẳng phải là Phương Thiến sao?”, Trương Trần vừa ra khỏi phố dành cho người đi bộ thì vô tình nhìn thấy cô bé cách đó không xa, cô bé ấy đang cúi đầu xin lỗi người ta.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Trần vẫn đi tới. Phương Thiến cũng là con gái ông Cả Phương Thiên Thành của nhà họ Phương. Khác với chị gái Phương Như, Phương Thiến rất hiền lành, là một người tử tế hiếm có trong nhà họ Phương. Bởi vì học ở trường trung học nội trú nên thường xuyên không có nhà, nhưng cho dù như vậy thì Phương Thiến cũng là người trò chuyện với Trương Trần nhiều nhất trong nhà họ Phương, chỉ sau Phương Thủy Y.

“Tiểu Thiến, sao vậy?”, Trương Trần bước tới hỏi, đằng trước Phương Thiến có một cậu bé nước mũi giàn dụa, trông cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng biểu cảm ấy thì Trương Trần phải thừa nhận rằng rất đáng ăn đòn, như thể đang nói với người ta rằng, có giỏi thì đánh tôi đi.

Đằng sau thiếu niên ấy còn có một người đàn ông trung niên, có vẻ như là bố của cậu ta.

“Anh rể?”, Phương Thiến ngạc nhiên rồi nói nhỏ: “Em bất cẩn đụng vào xe của người ta, chị em và anh Hải Cương đang tới đây”.

Trương Trần liếc nhìn, là một chiếc BMW 740 cấp thấp, cả chiếc xe chỉ khoảng bảy trăm, tám trăm ngàn, đằng trước chiếc xe bị quẹt một vết xước, chắc đây chính là tác phẩm của Phương Thiến.

“Chỉ là một vết xước thôi mà, đền mấy trăm tệ là được”, Trương Trần nói chẳng mấy để tâm.

“Thằng nhóc này ở đâu ra thế? Nói linh tinh bỏ bà, xe của tôi là xe BMW, còn là đời thứ bảy, mấy trăm tệ mà đòi giải quyết được à?”

Nghe Trương Trần nói vậy, người đàn ông kia chửi ầm lên và nói như đã mất kiên nhẫn: “Được rồi, cậu có thể đứng ra thay con bé này không? Nếu được thì chúng ta nói chuyện, không được thì cút đi!”

Lúc này Phương Như và Phương Hải Cương cũng chạy tới, Phương Như kéo em gái mình lại, Phương Hải Cương hơi híp mắt nói: “Lư Tam Pháo?”

“Ha ha, xem ra cậu biết tôi, vậy thì dễ xử lý rồi, cậu nói đi, em gái cậu làm xước xe tôi, định thế nào đây?”

Phương Hải Cương nhìn lướt qua chiếc xe, hắn ta cũng nói giống Trương Trần, mặc dù chiếc xe này có giá trị không thấp, nhưng chỉ là một vết xước mà thôi, cùng lắm là một ngàn tệ.

Và tất nhiên là Phương Hải Cương lại bị mắng té tát.

Phương Như ôm em gái mình hỏi: “Thiến Thiến, em nói thật đi, có phải tên phế vật Trương Trần đó làm xước không? Chị biết em tốt bụng, nhưng em không thể chịu tội thay cho anh ta được!”

“Chị nói gì vậy, không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cũng mới đi ngang qua thôi”, Phương Thiến nói một cách bất đắc dĩ, cô vẫn còn trẻ, không biết vì sao người nhà họ Phương lại có ác ý với Trương Trần như thế.

Phương Hải Cương nhíu mày nói trong sự không vui: “Ông muốn thế nào? Chỉ là một vết xước mà thôi, chẳng lẽ tôi

phải mua chiếc mới cho ông à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK