Trong biệt thự của nhà họ Triệu, Triệu Chí Hào sau khi đặt điện thoại xuống thì tinh thần cũng kích động khác thường. Lúc này, ông ta hiểu được, những gì ông ta bỏ ra cũng được đền đáp rồi. Còn về phương thuốc mà Trương Trần nói thì ông ta cũng không có nghi ngờ gì nhiều.
Người có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Thủ, vậy thì nghĩ ra được mấy phương thuốc chẳng phải cũng vô cùng dễ dàng sao? Hơn nữa, còn là thuốc chữa trị về bệnh tim nữa.
Khác với những nghiên cứu phát triển từ ban đầu, đó là một cách đốt tiền. Kể cả nhà họ Triệu không ‘đốt’ được số tiền đó nhưng sau khi có phương thuốc này rồi, chỉ cần kết hợp theo tỉ lệ bên trên là được. Có thể nói, đây đã được coi như bán thành phẩm rồi.
“Nếu như thuận lợi thì nhiều nhất là hai năm, cả Hoài Bắc sẽ thuộc về nhà họ Triệu rồi… À không, phải là của Trương Trần rồi mới đến lượt nhà họ Triệu…”.
…
Xe lao nhanh về phía trước, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe như bị đảo ngược, Kim Lăng Quốc ngồi ở ghế phía sau kích động không ngừng. Lão ta đã xin cấp thân phận của người Hàn Bổng rồi, chỉ cần Trương Trần gật đầu thì anh chính là người Hàn Bổng như họ rồi.
Đến lúc đó Long Quốc… Ha ha, chỉ cần đón nhận những lời chế giễu của quốc tế là được.
“Nhanh tăng tốc, lát nữa sau khi đến thì các người đợi trên xe, còn tôi sẽ đi vào. Tôi muốn xem đứng trước món hời như này, thần y Trương sẽ có biểu cảm như nào”.
“Vâng ạ”, tài xế liền giẫm lên chân ga phía trước một cái.
Nhưng lão ta không biết lúc này trên tầng cao nhất của tòa nhà phía xa đang có ba người đàn ông tay cầm kính viễn vọng quan sát.
“Báo cáo, báo cáo! Kim Lăng Quốc đã xuất phát, rất nhanh sẽ đến nhà thần y Trương”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”, ba người đàn ông đều gật đầu, một người trong đó chính là Tiêu Lượng.
“Tiêu Lượng à! Bên trên gửi tin đến, Long Quốc cũng có sự kiêu ngạo của Long Quốc. Nếu như Trương Trần có ý muốn nhập vào Hàn Bổng thì chúng ta không ngăn cản. Nhưng vẫn bày tỏ xin lỗi với chuyện xảy ra trước đó ở bệnh viện thành phố. Nếu như Trương Trần tha thứ cho cậu thì lát nữa bất luận anh ta lựa chọn thế nào thì bên trên cũng không hỏi gì, ngược lại cậu vẫn phải gánh những trách nhiệm tương ứng”.
“…. Tôi hiểu ạ”, Tiêu Lượng cúi đầu nói.
“Đây là chứng nhận hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng. Nếu như Trương Trần không nhập vào Hàn Bổng thì đây cũng là sự bù đắp của Long Quốc với anh ta”, người có khuôn mặt ngụy trang quân đội tiếp tục nói.
Tiêu Lượng sau đó chỉ biết gật đầu, lúc này tâm trạng của anh ta nặng nề vô cùng. Giờ đây không chỉ đơn giản là lo lắng sau sự việc này mình sẽ bị phạt thế nào, anh ta còn lo lắng Trương Trần thật sự sẽ chấp nhận lời mời gọi của Hàn Bổng, lúc đó Long Quốc sẽ mất đi một anh tài thật sự.
Trong biệt thự, Trương Trần nhàn rỗi không có việc gì làm nên tiếp tục nghiên cứu y thuật. Đúng với câu ‘học như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ phải lùi’. Chỉ cần anh có thời gian, một mặt sẽ rèn luyện thân thể, mặt khác sẽ là y thuật, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhìn những côn trùng nhỏ đang bay trước mặt, Trương Trần cười hì hì một cái. Sau đó anh bắn cây kim vàng ra cắm chặt chúng lên vách tường.
“Ting, ting…”, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Trương Trần thu lại kim vàng và một số
sách liên quan đến y thuật, lúc này mới bước ra mở cửa.