Nhưng ngay sau đó mắt hắn ta trợn tròn lên, miệng há hốc. Còn phó viện trưởng thì như nhìn thấy ma vậy.
Tôn Mỹ Hân ở trong phòng bệnh thật sự có thể nhấc cánh tay lên, mặc dù nhìn biểu cảm của cô ta vẫn còn chút gượng gạo nhưng đó đã là bất ngờ lắm rồi.
Không bao lâu sau, họ lại thấy Trương Trần rút kim ra, sau đó lớn bước đi ra ngoài.
Còn Tôn Mỹ Hân thì kích động rơi nước mắt.
“Chàng trai, sao cậu lại làm được thế?”, Trương Trần vừa ra cửa thì phó viện trưởng chặn lại hỏi.
“Châm bừa ý mà”, Trương Trần thuận miệng đáp lại cho xong, còn phó viện trưởng thì với biểu cảm như ăn phải ruồi. Lập tức ông ta khôi phục lại vẻ mặt như thường, nói với vẻ khẩn cầu: “Chàng trai, có hứng thú đến bệnh viện của chúng tôi không. Chỉ cần cậu gật đầu thì vị trí của tôi có thể nhượng lại cho cậu”.
“Tôi không có hứng”, Trương Trần lạnh lùng đáp một câu rồi rời đi.
Sau khi chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân, Trương Trần không ở lại mà lái xe Maserati quay về khách sạn ở thành phố Hoài Bắc.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, thoắt cái đã một tuần trôi qua.
Bảy ngày này, Hoài Bắc và thành phố Trường Minh cũng không có chuyện gì lớn lắm. Mỗi ngày khi có thời gian Trương Trần thường quay về phòng khám của Chu Viên Viên, thời gian còn lại thì lật xem sách y thời xưa.
Hiện giờ cục diện ở Hoài Bắc và thành phố Trường Minh dần dần ổn định lại, dù sao nhà họ Tôn cũng là gia tộc bên ngoài. Mặc dù mấy ông trùm như Bạch Thu Nghiệp đã chết nhưng cái gì cũng phải giải quyết từ từ.
Nếu muốn nói là tin tức mới nhất thì phải là tập đoàn Mạt Lâm ‘tấn công’ Xương Thịnh.
Bảy ngày nay, người của giới truyền thông và thương nhân đều được chứng kiến thế nào gọi là sự điên cuồng.
Với cách làm của Triệu Chí Hào, tập đoàn Mạt Lâm bỏ ra năm tỷ, không phải để phát triển doanh nghiệp của mình mà chỉ để đánh bại tập đoàn Xương Thịnh. Đây là điều mà giới thương nhân và giới truyền thông đều không ngờ tới.
Làm tổn thương một nghìn kẻ địch thì mình cũng bị thương tám trăm. Bọn họ đâu hiểu được, đây chỉ là một cách báo thù của ông chủ tập đoàn Mạt Lâm thôi. Quy mô của tập đoàn hiện giờ, ông ta có niềm tin xây dựng cái thứ nhất thì cũng sẽ xây dựng được cái thứ hai.
Cuối cùng tập đoàn Xương Thịnh đều sợ hãi. Bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc tập đoàn Mạt Lâm có bao nhiêu vốn chỉ để đánh bại họ nữa.
Điều khiến họ chấn động nhất là chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh đích thân đến hòa giải và xin lỗi nhưng lại bị tập đoàn Mạt Lâm ‘hất’ ra khỏi cửa.
Nhất thời, uy danh vủa tập đoàn Mạt Lâm vô cùng lớn, căn bản không có ai dám động đến thế lực này. Còn người tạo nên tất cả những việc này thì đang buồn tẻ nằm bò ra bàn ở bệnh viện ngủ thiếp đi.
“Haiz, sao hôm nay ít người vậy nhỉ, hay chúng ta đi dạo phố đi?”, Chu Viên Viên đảo mắt một cái, cười hì hì đi đến trước mặt Trương Trần, nói.
Trương Trần thấy buồn tẻ, cộng với việc hôm nay không có bệnh nhân mấy, vì thế anh đồng ý luôn.
Gần đây, thành phố Trường Minh mới xuất hiện một tiệm đá quý lớn, ở cả Giang Lăng này chắc chỉ có một hai cái như này thôi. Hai người liền đi về phía đó.
Tiệm đá quý này có một câu nói: “Đá quý Đại Đồng, độc nhất vô nhị”. Đại Đồng là tên thương hiệu, cũng là tiệm đắt nhất trong các tiệm đá quý. Nhưng mặc dù đắt vẫn chiếm được sự tin yêu của tất cả mọi người. Bởi vì, mấu chốt nằm ở câu ‘độc nhất vô nhị’ đó.
Trong tiệm đá quý Đại Đồng, nếu bạn muốn mua hàng giả cũng khó. Nhưng nếu có một sản phẩm là hàng giả, chỉ cần khách hàng phát hiện ra thì lập tức được thưởng năm triệu tệ tiền mặt. Hơn nữa, người phụ trách của tiệm cũng bị đuổi việc luôn. Chính quy tắc này đã tạo nên danh tiếng và địa vị của tiệm đá quý Đại Đồng.
Tiệm đá quý Đại Đồng ở thành phố Trường Minh khai trương được năm ngày. Tất cả những tiệm đá quý Đại Đồng mở ở đâu thì đều có những loại đá quý tương ứng. Mặc dù Chu Viên Viên không mua nổi nhưng con gái thích ngọc thì vẫn là điều dễ hiểu.
Hai người vừa vào cửa hàng thì lập tức có nhân viên xinh đẹp tiếp đón rồi thân thiện giới thiệu sản phẩm cho hai người.