Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kế tiếp mới là thứ quan trọng!”, Phương Đại Vĩ cười, nói tiếp: “Phàm là nghiên cứu thuốc thì cần một số vốn khổng lồ và quỹ thời gian cực dài, huống chi là lần này còn là thuốc chữa bệnh tim, mà căn cứ vào bản báo cáo này của tập đoàn Mạt Lâm, nguồn vốn vẫn không hề thay đổi, ít biến động. Vả lại, họ cũng không hề mua sắm thiết bị hoặc thuê, tuyển nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp!”

“Vậy tôi tin hỏi ông Trương Trần và ông Triệu Chí Hào, một loại thuốc quan trọng như vậy được sản xuất ra, một là các vị không tốn tiền nghiên cứu, hai là không mất thời gian nhiều, vậy tôi xin hỏi hai vị là có phải Phật Tổ thấy nhân gian quá khổ nên mới báo mộng cho các vị biết không?”

“Ha ha ha...”, tiếng Phương Đại Vĩ vừa dứt, một tràng cười lớn vang lên.

“Nằm mơ ở đâu thế, tôi cũng muốn ngài ấy báo mộng cho tôi...”

“Đúng là quá buồn cười...”

Mọi người cười nghiêng ngả, ngay cả thẩm phán cũng cảm thấy có chút buồn cười. Lời Phương Đại Vĩ nói đều là thường thức, mà danh sách hắn ta đưa ra cũng đủ để chứng minh tình hình thay đổi nhân sự và tài chính của tập đoàn Mạt Lâm không có biến động lớn, như thế thì chứng tỏ không có nghiên cứu, thế thứ thuốc này từ đâu ra?

Phương Đại Vĩ đợi mọi người cười xong thì nói: “Ngài thẩm phán, một chút chứng cứ không thể chứng minh cái gì nhưng hôm nay, nếu họ muốn xóa bỏ sự hiềm nghi, họ phải nói ra nguồn gốc của thuốc!”

“Thân chủ của tôi vừa muốn tiến hành việc chế ra thành phẩm, bên kia cũng đã công bố, hơn nữa còn chưa trải qua quá trình nghiên cứu, điều này không phải quá trùng hợp sao, mà thành phần bên trong lại quá giống nhau, tôi nghĩ điều này cũng đủ để chứng minh điều gì rồi ạ!”

Thẩm phán gật đầu, nếu Trương Trần không có chứng cứ giàu sức thuyết phục để phản biện, họ sắp thua kiện rồi.

“Bên bị đơn có muốn nói gì không?”, thẩm phán hỏi.

“Bọn họ là trộm, là ăn cắp, kết quả rõ ràng như vậy rồi thì họ còn gì để nói nữa!”, Phương Như và Phương Hải Cương đắc ý cười.

Bồi thẩm đoàn phía sau đều nhìn đám người Trương Trần bằng ánh mắt ghét bỏ, thủ đoạn này quá bỉ ổi, mà tình hình hiện tại còn làm người được lợi nhất là Mã Tam Phong cũng lộ ra nụ cười hả hê.

Vụ kiện này thắng chắc rồi.

Cao Hưng Tùng đã biết chân tướng sự việc, nghe thấy thẩm phán hỏi thì thản nhiên phản bác: “Xin hỏi ai là người nói cho các vị nghiên cứu phải trải qua thời gian dài và cần nguồn kinh phí khổng lồ?”

“Xin hỏi thêm, chẳng lẽ trên đời chỉ có nhà họ Phương có đơn thuốc, người khác không thể có đơn thuốc riêng sao? Chúng tôi điều chế theo đơn thuốc của mình thì tại sao phải tốn nhiều thời gian và tài chính?”

“Hôm nay tôi lại nhớ tới một điểm là xin hỏi tên thành phần hai đơn thuốc gần giống nhau nhưng lượng dùng lại không kê khai, điều này cần chính mình thử nghiệm, sao chứng minh được là thân chủ tôi trộm của đối phương? Lượng dùng bao nhiêu, hiệu quả thế nào là tốt nhất, hãy so sánh báo cáo của các vị với báo cáo bên chúng tôi một chút!”

Cao Hưng Tùng hỏi vài vấn đề là lập tức chặn họng được Phương Đại Vĩ. Điều này không sai nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải có đơn thuốc trước đã.

Còn trọng điểm của Phương Đại Vĩ lại là dưới tình huống giả thiết là đơn thuốc này bị trộm nhưng hiện tại, ý của Cao Hưng Tùng lại là đơn thuốc này là của họ, không hề liên quan tới đối phương sao?

“Chuyện này...”, Phương Đại Vĩ cũng nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.

Nhưng rất nhanh, hắn ta lại lạnh lùng nói: “Nếu các người đã nói mình có đơn thuốc, vậy mời lấy ra so, nếu giống nhau thì các vị giải thích thế nào?”

“Đúng vậy, các người nói được thì lấy ra đi!”, nhà họ Phương thấy tình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK